Nàng kể cho ta nghe, phong tục quê nàng, ta thực ra phải quỳ xuống cầu hôn, còn phải vượt qua thử thách của phù dâu.
Vì thế, theo lời khẩn cầu của nàng, ta lại trịnh trọng hỏi lại lần nữa: “An An, nàng có nguyện ý gả cho ta không?”
Nàng cũng đáp lại rất nghiêm túc: “Ta nguyện ý.”
“Trình Hoài Thời, tên thật của ta là…”
Ta không nghe rõ, vì ta đã say ngã xuống.
Đêm tân hôn đơn sơ.
Thậm chí ta còn lợi dụng nàng không biết, không đến nha môn làm hôn thư.
Nàng nói, vốn định giả vờ không đồng ý, dù sao lúc ta cầu hôn trông cũng chẳng có chút thành ý nào.
Nhưng nàng không nỡ thấy ta buồn, không nỡ thấy ta thấp thỏm, nên đã đồng ý ngay.
Ta lại một lần nữa hoài nghi, nàng có phải là tiên nữ hạ phàm không.
Nàng nói, khi nào đến thời điểm thích hợp, sẽ đưa ta về nhà cùng nàng
Trong lòng ta mềm mại không nói nên lời.
Chỉ là ta không ngờ, sau này ngày ấy mãi mãi không đến.
Ta khổ công đèn sách.
Ta muốn đến kinh thành, muốn làm nên sự nghiệp, cũng muốn… gặp lại Sơ Tuyết, để muội ấy thấy ta của hôm nay.
Nhưng cùng lúc với tin ta đỗ trạng nguyên, là tin Thẩm gia gặp nạn.
Cả nhà bị xử tử.
Khi nghe tin đó, đầu óc ta trống rỗng.
An An dường như nhận ra, nàng có chút ghen, nhưng chắc chắn nói với ta, rằng Thẩm Sơ Tuyết không sao.
Ta nắm lấy vai nàng, bắt nàng nói lại lần nữa.
Nàng đau đớn đẩy ta ra, nhưng ta không buông tay.
“Ta nói rồi! Thẩm Sơ Tuyết không sao đâu! Mau buông ra, đau quá!”
Ta nhìn nàng rất lâu, xác nhận nàng không nói dối.
Dù không biết nàng làm sao biết được, nhưng chỉ cần Sơ Tuyết bình an là tốt rồi.
Quả nhiên, một đêm nọ, có người gõ cửa nhà ta.
Là Sơ Tuyết.
Muội ấy đứng đó, như tuyết trắng mùa đông, tinh khiết mà ngắn ngủi.
“Thật tốt quá, muội không sao.”
Ta không tin vào mắt mình, đưa tay chạm lên má muội ấy, ôm muội ấy vào lòng.
“A Thời ca ca…”
Một lúc sau, ta quay đầu lại, chỉ thấy An An đứng đó, không biết đã nhìn bao lâu.
Sơ Tuyết tạm thời ở lại.
An An bắt đầu cãi nhau với ta.
Nàng nói rằng, theo mạch truyện, người thu nhận Thẩm Sơ Tuyết không phải là ta, mà phải là Lý Trạch Đàm.
Nàng đang nói gì thế chứ!
Nam nhân đó đã hủy bỏ hôn ước trước khi Thẩm gia bị giam vào đại lao.
“Sơ Tuyết đã trải qua bao nhiêu chuyện như thế, nàng làm sao nhẫn tâm đuổi muội ấy đi?”
“Nàng đừng làm ầm lên vô lý, sao Sơ Tuyết có thể cố ý ngã để vu oan cho nàng được?”
“Nàng không ăn món đậu phộng này thì đưa cho Sơ Tuyết đi.”
“Chỉ đủ tiền mua một cuộn gấm, Sơ Tuyết không quen mặc đồ thô, nàng nhịn một chút.”
Ta không nhớ mình đã nói bao nhiêu lời tổn thương rồi.
Dần dần, An An cũng không còn cãi nhau với ta nữa.
Nàng trở nên ít nói, mỗi ngày đi bán bánh, rồi về đưa bạc kiếm được cho ta.
Trong lòng ta không khỏi cảm thấy lo lắng.
Ta phải đến kinh thành nhậm chức.
“Đến kinh thành rồi, chúng ta sẽ sống riêng, Sơ Tuyết sẽ dọn đi.”
Khi ta nói vậy, mắt An An dường như sáng lên một chút.
Nàng dè dặt hỏi ta: “Thật chứ?”
Ta nói, thật mà.
Thật vậy, Sơ Tuyết muốn sống ở nơi phồn hoa hơn.
Rất nhanh, An An phát hiện ra ta đưa phần lớn bổng lộc cho Sơ Tuyết.
Dường như nàng cảm thấy mình bị lừa, nổi giận với ta một trận rất to.
Nàng tức đến mức nói ghét ta, bảo ta và Thẩm Sơ Tuyết ở bên nhau, như thế nàng cũng hoàn thành nhiệm vụ, sẽ về nhà thôi.
“Chát!”
Mặt nàng lệch sang một bên.
Ta không biết mình đã ra tay như thế nào.
Khi nghe nàng nói muốn ta và Sơ Tuyết ở bên nhau, muốn rời đi, tay ta không kiềm chế được.
Tay ta run run, định xin lỗi, nhưng nàng đột nhiên quay người rời đi.
Ta không nhìn thấy rõ biểu cảm của nàng.
Khi nàng đẩy xe bánh đi, ta đuổi theo vài bước, gọi tên nàng, nhưng nàng giả vờ như không nghe thấy.
Tim ta thắt lại.
Kể từ khi đến kinh thành, ta và An An ngày càng xa cách.
Hầu như đã thành người xa lạ.
Ta bận rộn đến mức không có thời gian tìm nàng nói chuyện tử tế.
Một lần, khi cùng Sơ Tuyết viếng mộ, ta đi ngang qua xe bánh của An An, thấy một người quen thuộc.
Lý Trạch Đàm lại mua bánh của nàng.
Hắn ta trả ba lượng.
An An không nhận ra hắn ta, chỉ coi hắn ta là một vị khách hào phóng.
Ta không muốn để Sơ Tuyết thấy cảnh này, muội ấy vẫn chưa quên được Lý Trạch Đàm, ta sợ muội ấy bị tổn thương.
Vì vậy, ta nhanh chóng dẫn Sơ Tuyết rời đi, bỏ lỡ ánh mắt An An nhìn qua.
Từ ngày đó, ta khao khát rời khỏi kinh thành.
Ở đây, tình cảm của ta và An An càng ngày càng tồi tệ.
Ở đây, còn có Lý Trạch Đàm.
Dù ban đầu ta đến với nàng không hẳn là vì tình cảm, nhưng ngần ấy năm bên nhau không phải giả dối.
An An là thê tử của ta.
Đúng lúc đó, một hôm, Sơ Tuyết chạy đến nói, muội ấy quyết định từ bỏ Lý Trạch Đàm rồi.
Muội ấy khóc nói sẽ trở về Thanh Châu.
Ta nói với muội ấy, ta đã quyết định xin đi nhậm chức ngoài Thanh Châu, muội ấy có thể cùng chúng ta lên đường.
Về Thanh Châu.
Về Thanh Châu.
Quay về nơi ta lần đầu gặp An An.
Nhưng cuối cùng, chẳng thể quay lại được.
Ta nhìn thấy thứ kỳ lạ đó.
An An lại nói chuyện với nó.
Ta đang mơ sao?
Năm tiếng đồng hồ sau rời đi?
Năm tiếng đồng hồ là bao lâu?
Ta muốn tự dối mình, nhưng nghĩ mãi cũng không ra năm tiếng là bao lâu.
Hạ triều, ta lập tức chạy về nhà.
Trống không.
Xe bánh của An An không có, có lẽ nàng đi mua bánh.
Nhưng tại sao y phục, trang sức của nàng cũng đều không còn?
Ta lục tủ đồ, phát hiện y phục của ta cũng mất vài bộ.
Những bộ An An tự tay may cho ta.
Khăn tay, đế giày nàng làm cho ta, cũng không còn.
Thậm chí gà trong sân cũng không còn.
Ta lao ra ngoài.
Không thể nào, không thể nào đâu, nàng sẽ không nỡ rời xa ta như vậy.
Trong tiệm, ta nhìn thấy bóng lưng của nàng.
Quả nhiên, nàng vẫn chưa đi.
Thứ phát sáng kỳ lạ ấy vẫn đi theo nàng.
Ta giả vờ như không nhìn thấy nó, nhìn An An tiêu hết một khoản tiền lớn để mua một chiếc vòng tay.
Phu tử nói ta thông minh.
Ta quả thực thông minh, không thì sao có thể đạt hạng ba trong kỳ thi?
Nhưng khoảnh khắc này, ta vô cùng căm ghét cái sự thông minh của mình.
An An gần như tiêu sạch tiền mua chiếc vòng này, chứng tỏ nàng không định ở lại.
Dường như ta làm gì cũng không kịp nữa rồi.
“Đã từng là phu thê một thời, chia tay trong êm đẹp, không hẹn ngày gặp lại.”
Khi nàng nói những lời đó, tim ta như rơi xuống vực sâu.
Sau đó vụn vỡ.
An An biến mất trong vòng tay ta.
Ta vẫn giữ nguyên tư thế ôm nàng, chỉ ôm lấy khoảng không rồi ngã quỵ xuống.
Sau đó, ta òa khóc.
Giống như cái ngày ta đưa An An về nhà.
Nhiều năm sau.
Ta đã từ quan, trở thành kẻ điên trong miệng bọn trẻ.
Ta nghĩ đủ mọi cách, cuối cùng cũng liên lạc được với cái quả cầu phát sáng kỳ lạ đó.
Nó nhìn ta từ trên cao, hỏi ta muốn gì, sẽ đổi lấy bằng gì.
Ta nói, tất cả của ta đều có thể cho nó, ta chỉ muốn quay lại một lần nữa.
Lần này, ta sẽ giữ chặt An An.
Nó nói: “Ngươi không đáng giá đến vậy, quay ngược thời gian, ngươi không mua nổi đâu.”
Ta nói, vậy thì ta muốn đến bên cạnh An An, cùng nàng ở bên nhau.
Nó nói: “Cũng không đáng giá đến vậy.”
Ta nói, vậy thì cho ta gặp nàng một lần.
Nó nói: “Được, ngươi có thể nhìn nàng trong năm phút.”
“Xin cung cấp tên và mã số người muốn xem.”
Ta nói ra dãy số ta đã ghi nhớ nhiều năm: “Số!”
“Tên là An An.”
Ta chờ đợi đầy hy vọng, chờ được gặp lại An An.
Nhưng nó nói: “Bíp bíp, tìm kiếm sai, không khớp.”
Gì cơ?
Ta sững sờ.
“Phí đã thu sẽ không hoàn lại.”
Nó nhắc: “Tên của nàng không phải là An An đâu, An An chỉ là nhũ danh thôi.”
Có lẽ thấy ta đáng thương, nó lại nói: “Hệ thống cung cấp con đường tắt cho thân nhân, nếu ngươi có thể chứng minh mối quan hệ của mình với nàng, có thể bỏ qua bước xác nhận tên.”
Quan hệ thân nhân?
“Hộ tịch, hôn thư hay tương tự đều được.”
Hôn thư?
Ta không có hôn thư.
Ta quỵ xuống đất, chẳng bao lâu sau, ta cũng từ giã cõi đời.
An An.
An An của ta.
-HẾT-