25
Ra khỏi thiên lao, bên ngoài ánh nắng chói chang.
Ngay cửa vào thiên lao, huyện lệnh và Bùi Quý Chân đang đứng cúi người.
Huyện lệnh đầu đầy mồ hôi.
Trên mặt đất là những thỏi vàng bạc vứt lung tung.
Nhìn là biết hối lộ không thành.
Bùi Quý Chân chỉ lười biếng lật xem sổ sách và chứng cứ trên tay.
Huyện lệnh lập tức quỳ xuống: “Bùi đại nhân, những chuyện tham ô trước đây đều là vu khống.”
Bùi Quý Chân ngẩng đầu nhìn hắn một cái lạnh lùng.
Huyện lệnh giọng nhỏ hơn một chút: “Có một số thật sự là oan uổng. Đại nhân, đại nhân, hạ quan sẽ lập công chuộc tội, cho hạ quan một cơ hội được không?”
Ông ta cầu xin Bùi Quý Chân, thấy hắn không động lòng, liền quay đầu kéo ta.
“Giang cô nương, Giang đại cô nương, Bùi đại nhân nghe lời cô – cô giúp ta nói vài câu đi, chúng ta cùng một huyện, còn nữa, ta phái người đón cô về một đường đều là ăn ngon uống tốt – đều là hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Huyện lệnh đại nhân đừng quá coi trọng tiểu nữ tử.”
Huyện lệnh sửng sốt một chút: “Không không không nên như vậy, cô với Bùi đại nhân quan hệ thân thiết, là ta trước đây có mắt không tròng… Biết sớm cô là hôn thê của hắn, đánh chết ta cũng không nhận lời đe dọa của Tô Thế Xương, phạm phải sai lầm lớn!”
“Hôn thê gì…” Ta nói đến đây, đột nhiên linh quang chợt lóe.
Một ý nghĩ nảy ra, ta đột nhiên quay đầu nhìn Bùi Quý Chân.
Hắn vừa vặn nhàn nhã nhìn ta, hơi nhướng mày.
26
Bùi Quý Chân lần đầu tiên giới thiệu nghiêm túc.
Quý Chân là biểu tự của hắn, tên thật của hắn là Bùi Chương, người Tân Trang.
Trong đầu ta có một thoáng ong ong.
Hắn nói là vì ta không hỏi nên hắn vẫn chưa tìm được cơ hội để nói.
Cho nên ngay từ đầu hắn đã biết thân phận của ta.
Cho nên ở kinh đô hắn không phải là tình cờ gặp gỡ và đi ngang qua.
Hắn chính là đến tìm ta.
Ký ức đan xen của kiếp trước cùng với sự chung đụng của kiếp này ùa về trong đầu.
Ta nhớ lại dáng vẻ hắn đưa thư cho ta sau khi bị đứt cánh tay.
Có lẽ là sau một trận chiến lớn, hắn đến gặp ta lần cuối.
Sau đó không uống một chén trà, không nói thêm một lời nào, chỉ nói một tiếng trân trọng.
Trái tim vẫn luôn chết lặng đột nhiên có một thoáng cảm xúc khó tả.
Lại có chút bực bội.
“Cho nên Bùi đại nhân cảm thấy như vậy rất thú vị sao?”
Bùi Chương ra lệnh cho người “Mời.” huyện lệnh đi.
Hắn lấy ra từ trong ngực một đôi ngọc bội.
Một cái là ta đã từng cầm cố. Một cái là của hắn.
Ghép lại với nhau chính là tín vật.
“Lần cuối cùng chúng ta gặp nhau là khi nàng bảy tuổi. Mẫu thân nàng mua được một tấm vải tốt về. Mẫu thân nàng giữ lại một nửa để may áo, muội muội muốn một bộ áo, đệ đệ ngươi giữ lại một miếng để may giày, đến lượt nàng, mẫu thân nàng nói vải không đủ, đưa cho nàng một chiếc khăn tay.”
“Rõ ràng nàng rất thích y phục mới nhưng lại nhìn đệ đệ muội muội, nói nàng đã sớm muốn có một chiếc khăn tay rồi.”
“Lúc đó ta đã nghĩ, muội muội xinh đẹp như vậy, sau này nếu ở cùng ta, ta chắc chắn sẽ để nàng ấy chọn trước, chọn thứ nàng ấy thích.”
“Sau đó đến năm mười bốn tuổi, phụ mẫu ta lần lượt qua đời, gia cảnh sa sút, năm đó ta dùng số bạc cuối cùng mua lễ vật năm mới đến nhà nàng thì bị mẫu thân nàng trả lại.”
“Hàng xóm đều nói, nhà ta sa sút, giờ ta còn lo cho bản thân mình không xong, làm sao có người nguyện gả con gái cho ta. Ta không tin, Giang bá bá vẫn luôn rất tốt.”
“Ta từ Tân Trang đi đến Huyện Thầm, bá phụ ra ngoài, nhà ngươi không một ai để ý đến ta. Là nàng ở trong bếp hấp một chén trứng hấp cho ta. Mẫu thân nàng sau đó mắng nàng ăn lý bái ngoại, đệ đệ còn chưa ăn, bản thân nàng lại đi khắp nơi tặng người khác. Nàng nói tháng này nàng không ăn trứng, đều bồi bổ cho đệ đệ…”
“Lúc đó ta đã nghĩ, sau này ta chắc chắn sẽ cho nàng rất nhiều rất nhiều đồ ăn.”
“Sau đó đến Bắc địa, lăn lộn mấy năm, vì biết chữ, trước tiên vào làm thư lại nhưng thư lại thăng chức quá chậm, muốn sau khi nàng cập kê nhanh chóng cưới nàng, còn phải lập công. Cho nên, ta liền từ bỏ bút nghiên theo nghiệp binh.”
“May mắn thay, mấy trận chiến không chết, lại cứu cấp trên một lần, sau đó được thăng làm thập trưởng, đội suất, bách phu trưởng – sau đó nữa, chính là người của Trấn Bắc tướng quân đột vây cầu viện, ta đánh cược một phen, sau đó ở Giao Thành gặp được nàng.”
Hắn nói như rất nhẹ nhàng, giống như ở tửu gia trên phố dài kinh đô.
“Sau đó đại thắng, trong lòng ta rất thống khoái. Nhận được khen thưởng lập tức đến Giao Thành. Nhưng nàng đã đi rồi. Sau đó nữa, ta đến Huyện Thầm, lại tốn chút công sức đến kinh đô… Nhưng ngươi nói ngươi thích náo nhiệt.”
“Chuyện chính là như vậy. Sính lễ này theo quy trình hối hôn thì nên trả lại cho nam phương. Nhưng ngọc bội là A Diệu nàng cầm cố, có muốn chuộc lại hay không – giấy cầm cố vẫn ở trong tay nàng, nàng có thể chậm chút rồi nói cho ta biết.”
Hắn nói đến cuối cùng, mặt đã quay sang bên cạnh.
Khuôn mặt vốn luôn ung dung ngạo nghễ cũng có chút ửng hồng.
27
Tờ thư tố cáo được gửi đến Lại bộ ngày thứ ba thì tri huyện đã bị cách chức điều tra.
Huyện lệnh mới đến hành động nhanh chóng, việc đầu tiên là thẩm lý các vụ án tồn đọng trong ngục.
Lễ vật nhà họ Tô đưa đến còn chưa đến cửa huyện nha đã bị ném ra ngoài.
Tô Thế Xương vì tội ngược đãi nô tỳ và lương thiếp, thêm vào đó là buôn bán bất lương, thậm chí còn giao dịch với Bắc Man, nhiều tội danh cộng lại, hắn bị xử trảm lập tức.
Tài sản trong nhà bị sung công.
Mẫu thân ta là thiếp, không thể chuộc thân, đành phải tiếp tục theo Tô gia sa sút sống qua ngày.
Còn vào mùa thu, lễ cập kê muộn màng của muội muội cuối cùng cũng đến.
Chỉ tiếc, nhà họ Tô căn bản không có tiền để tổ chức cho nàng ta.
Nàng ta khóc lóc om sòm, bị đánh một trận nhừ tử.
Không lâu sau, nàng ta lại bị phát hiện đã sớm có quan hệ mờ ám với Tô nhị công tử Tô Thừa.
Nàng ta một lòng yêu Tô Thừa, vì hắn ta mà không còn nguyên tắc.
Không có mối lái mà ăn nằm với nhau, lại thêm là chuyện xấu của Tô gia, sau khi bị gia pháp xử lý, cuối cùng nàng ta vào Bạch Vân am bên cạnh biệt trang mà nhà họ Tô bán đi để “tu thân dưỡng tính.”
Nhà họ Tô chỉ còn lại mẫu thân ta.
Mẫu thân ta làm thiếp không được bao lâu, nhà họ Tô vì biên thành tổn thất không ít bạc, cho nên cơ bản không được lợi lộc gì.
Số người hầu còn lại không nhiều, bà không thể không bắt đầu làm nhiều việc hơn.
Bà suốt ngày khóc lóc nhưng giờ không ai để ý đến, bà liền bắt đầu gặp ai cũng nói.
“Đừng có khinh thường ta bây giờ nghèo, nữ nhi ta có tiền, nữ nhi ta làm ăn kiếm được rất nhiều tiền. Sớm muộn gì nó cũng sẽ đến tìm ta.”
Người nghe liền cười nhạo bà: “Nữ nhi nào của bà vậy. Nữ nhi bị bà ép làm thiếp bỏ trốn, hay là nữ nhi bị bà đích thân cắt tóc đi làm cô mẫu thân vậy.”
Mẫu thân ta liền không nói nên lời.
Tôn ma ma theo bà, cũng chịu đủ khổ sở.
Cuối cùng hai người bắt đầu cãi nhau.
Cuối cùng Tôn ma ma muốn đi, mẫu thân ta không chịu nhưng bà không phải là đối thủ của Tôn ma ma.
Vì vậy bà gọi đứa đệ đệ ngốc nghếch đã lớn của ta đến, ấn Tôn ma ma vào trong phòng.
Một lần ấn như vậy liền xảy ra chuyện, Tôn ma ma buổi tối từ trong phòng đi ra, đệ đệ ta vẫn ở phía sau trần truồng đuổi theo.
Bà tức giận vừa khóc vừa mắng: “Tỷ tỷ ngươi nói không sai, ngươi chính là đồ ngu ngốc! Ta đều có thể làm tổ mẫu của ngươi rồi!”
Đệ đệ ta chỉ biết kêu “Bà, bà.”
Sau đó nữa, nhà họ Tô không còn ai, đệ đệ ta để mắt đến Tô Thừa da thịt mịn màng, ngày nào cũng đuổi theo nàng ta.
Hắn tuy tuổi còn nhỏ nhưng sức lực đủ lớn.
Một lần Tô Thừa say rượu, bị đệ đệ ta đè chết trên giường.
Nhà họ Tô đại loạn, mẫu thân ta để hủy chứng cứ, trực tiếp phóng hỏa đốt nhà họ Tô.
Khi bà bị bắt đã điên điên khùng khùng.
Trong miệng chỉ có một câu: “Cuối cùng nhà này phải sống, chúng ta cũng là bất đắc dĩ.”
Còn muội muội ta biết được tin này, trực tiếp tức điên.
Nàng từ trong miếu chạy ra, việc đầu tiên chính là đánh mẫu thân ta một trận.
“Nếu không phải vì ngươi, hắn sao có thể chết!!”
Mẫu thân ta quay đầu nhìn nàng ngơ ngác, trong miệng gọi: “A Diệu, A Diệu, con đến đón mẫu thân sao?”
Muội muội ta ghét bỏ né tránh, giằng co với bà trên phố lớn.
Ánh mắt mẫu thân ta đột nhiên thay đổi: “Không đúng, ngươi không phải A Diệu. A Diệu của ta, từ nhỏ đã ngoan ngoãn, hiểu chuyện nhất, chưa từng giằng co với ta, lời ta nói, câu nào cũng nghe.”
Bà bắt đầu đánh muội muội ta: “Đồ xấu xa, tránh xa A Diệu của ta ra, tránh xa A Diệu của ta ra.”
Ta ở trên lầu nhìn rất lâu.
Cuối cùng nói: “Cùng đưa các nàng vào Bạch Vân am đi.”
28
Bùi Chương đưa tay nắm lấy tay ta: “Được.”
Đường phố Huyện Thầm vẫn đông đúc.
Nhưng lần này, ta không còn phải lo lắng trong đám đông mới có thể ẩn núp bản thân để được an toàn.
Ta cũng muốn đi xem thảo nguyên mùa hè ở ngoại thành, đầy rẫy trâu bò.
Còn muốn đi xem sông dài nước chảy không ngừng, bên trong là hoa quả năm nay ta dùng cách đặc biệt vận chuyển đến kinh đô.
Lại là một vụ làm ăn tốt.
Bùi Chương đưa tay cào mũi ta: “Ngày nào cũng chỉ nghĩ đến làm ăn. Sau này ta đổi tên thành Làm Ăn vậy.”
“Được, Bùi Làm Ăn.”