A Lê

Chương 1


Ta lơ lửng giữa không trung, nhìn thấy Bùi Tắc đẩy cửa bước vào, áo giáp sắt của hắn nhuốm đầy m.á.u và bụi.

Hai tháng không gặp, hắn gầy đi một chút, nhưng cũng càng thêm oai phong.

Tỷ tỷ của ta, Tống Như Sơ, lo lắng nắm chặt vạt áo, rồi lấy hết can đảm đứng dậy khỏi giường, bước đến bên Bùi Tắc, dịu dàng nói: “Quân Thượng, để ta hầu chàng cởi áo tắm rửa nhé.”

Giọng nói của nàng ta gần như giống hệt ta.

Nhưng giọng của chúng ta vốn dĩ khác nhau.

Bảy ngày trước, khi ta sắp chết, nàng ta nói với ta: “A Lê, để có được giọng nói này, ta đã phải chịu không ít khổ cực, muội thấy có giống muội không?”

Đương nhiên là giống, bởi vì ngay cả một người cẩn thận như Bùi Tắc cũng không nhận ra người vợ trước mặt đã thay đổi.

Bùi Tắc cởi bỏ áo giáp, dang rộng hai tay, Tống Như Sơ đỏ mặt, đôi tay mềm mại trắng nõn cởi đai lưng của Bùi Tắc.

Vốn dĩ nàng ta không trắng như vậy, nhưng để có làn da giống ta, hai năm qua nàng ta mỗi ngày đều uống thuốc Tam Bạch, lại ngày ngày không phơi nắng, cuối cùng cũng trắng như ta.

Bùi Tắc khẽ nhíu mày: “Hương nồng quá, không bằng loại nàng dùng trước đây, đổi lại đi.”

Tống Như Sơ vội vàng đáp: “Vâng.”

Bùi Tắc xoay người bước về phía bồn tắm, Tống Như Sơ vội vàng theo sau, ánh mắt ánh lên niềm vui sướng.

Tống Như Sơ không bị phát hiện, tất nhiên là vui mừng.

“Ta” không muốn đến bồn tắm, vì “ta” biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Bùi Tắc từ năm mười hai tuổi đã tòng quân, đến nay đã mười ba năm, huyết khí phương cương, chuyện giường chiếu cũng khác người thường.

Dù không biết hai tháng hắn ở ngoài có nữ nhân nào hầu hạ không, nhưng mỗi lần hắn đi xa về đều khiến “ta” khó lòng chịu đựng nổi.

Hắn cũng không thương tiếc “ta”, mà còn thờ ơ nói: “Cha mẹ nàng đưa nàng đến là để nàng làm vui lòng bổn vương, sao chẳng thấy nàng để tâm chút nào.”

Về sau, bà v.ú khuyên “ta” nên chiều chuộng hắn một chút, “ta” nghe theo lời bà, hắn mới bớt thô bạo hơn.

Nhưng thực ra, người vốn dĩ phải gả cho Bùi Tắc là Tống Như Sơ.

Thế nhưng năm đó, khi Bùi Tắc dẫn đại quân từ Bắc Cảnh hồi kinh, trên yên ngựa của hắn treo năm thủ cấp.

Dù hắn nói với thiên tử là gặp phải giặc cướp giữa đường nên tiện tay chém, nhưng người sáng suốt đều hiểu, năm thủ cấp này đại diện cho năm gia tộc năm xưa từng tố cáo Bùi gia.

Tống gia chúng ta là một trong số đó.

Bùi gia vì bị buộc tội mà m.á.u chảy thành sông, Bùi Tắc đương nhiên muốn báo thù.

Vì vậy, năm gia tộc dâng lên châu báu hiếm có và mỹ nhân tuyệt sắc, hy vọng có thể làm nguôi cơn giận của hắn.

Tống Như Sơ chính là mỹ nhân tuyệt sắc đó.

Nàng ta lo sợ mình sẽ bị Bùi Tắc hành hạ đến chết, khổ sở cầu xin cha mẹ đừng đưa nàng ta đi.

Cha mẹ thương yêu nàng ta, cuối cùng để ta thay Tống Như Sơ gả cho Bùi Tắc.

Ta và Tống Như Sơ tuy là tỷ muội song sinh, nhưng khi sinh ra, thầy tướng đã phán một trong hai chúng ta sẽ khiến Tống gia diệt vong.

Vì vậy, sau khi sinh ra, ta, người luôn yên lặng không quấy khóc, bị coi là tai tinh.

Họ định dìm c.h.ế.t ta.

Mẹ không đành lòng, lấy tính mạng ra uy hiếp, ta mới được sống, nhưng bị giam vào tiểu viện sâu nhất của Tống gia, chỉ có bà v.ú chăm sóc.

Từ đó, người ngoài chỉ biết Tống gia có đích nữ được nâng niu trong lòng bàn tay là Tống Như Sơ, mà không biết còn có một nữ nhi tên Tống A Lê, như ngọn cỏ nhỏ, chật vật lớn lên trong chiếc sân nhỏ hẹp đó.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.