A NGU CỦA LIỄU GIA

Chương 01


Năm phụ thân ta qua đời, triều đình tuyển binh ngũ, mỗi nhà phải có một người nên ta đi ghi danh.

 

“Tiền lương tân binh bốn lượng, tiền lương lính bếp năm lượng, tiền lương quân kỹ sáu lượng. Nhà ngươi chọn cái nào?”

 

“Sáu lượng, ta chọn sáu lượng.” – Ta vội vàng đưa sổ sách ra.

 

Ta không biết quân kỹ là gì.

 

Ta chỉ biết rằng ta cần sáu lượng.

 

Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc cho nương, một lượng mua nạng cho ca.

 

Một lượng còn lại, đủ mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải thảo và hai giỏ than để ca ca và mẫu thân sống qua mùa đông giá rét này.

 

1.

Trên danh sách là tên của ta, Liễu A Ngu.

 

Vẻ mặt thư sinh ghi tên lạnh lùng, quét mắt đánh giá ta từ trên xuống dưới một vòng, nhận lấy bản danh sách, lôi ra một quyển sổ giấy đỏ, rồi viết ba chữ “Ngu Mỹ Nhân”.

 

Ta biết Ngu Mỹ Nhân.

 

Phụ thân đã từng nói đó là loài hoa độc, bề ngoài vô hại nhưng lại khiến người khác nghiện.

 

“Nghĩ kỹ chưa, một khi đã ấn vân tay thì không thể đổi ý nữa đâu.”

 

Vị thư sinh kia đặt quyển sổ giấy đỏ trước mặt ta.

 

Bên trái quyển sổ là một thanh đao nhỏ, bên phải là sáu lượng bạc.

 

Ta không hề do dự, ôm bạc vào trong ngực, cứa ngón tay, ấn vết m.á.u xuống ba chữ “Ngu Mỹ Nhân”.

 

Ta ôm sáu lượng bạc chạy một mạch về nhà.

 

Nhìn thấy đống bạc, mắt của ca đỏ hoe: “Muội đi thay huynh sao? Muội làm quân kỹ sao? Mau đi huỷ đi!”

 

Ta nhỏ giọng giải thích: “Ca, muội đã đóng dấu tay rồi. Muội cũng không phải đi thay huynh, huynh đi chỉ được bốn lượng, còn muội được sáu lượng.”

 

Bốn lượng, không đủ.

 

Hai lượng mua quan tài cho phụ thân, hai lượng mua thuốc, một lượng mua nạng, một lượng mua lương thực.

 

Phải sáu lượng mới đủ để sống qua mùa đông giá rét này.

 

Mẫu thân lặng lẽ rơi nước mắt, còn ca ca thì không nói thêm lời nào nữa, ngã ngồi xuống đất, vừa khóc vừa tự tát mình ba phát thật mạnh.

 

Ta không biết tại sao mẫu thân và ca ca lại buồn bã đến vậy, có lẽ chỉ vì không nỡ xa ta.

 

Nhưng đây là cách tốt nhất, ta vào quân doanh có cơm ăn áo mặc, còn có tiền để nuôi sống gia đình.

 

Điều này tốt biết bao.

 

Ta đỡ ca ca dậy, rồi chia số bạc đó ra từng phần: “Trong sáu lượng này, hai lượng dùng để đặt quan tài, hai lạng nhờ trưởng thôn mua thuốc, một lượng đặt nạng, còn một lượng đủ cho ca và mẫu thân mua năm giỏ gạo trắng, hai giỏ cải thảo và hai giỏ than củi để sống qua mùa đông giá rét này.”

 

Ca, nhất định phải sống sót qua mùa đông giá rét này nhé.

 

Khi mùa đông lạnh giá qua đi, mùa xuân sẽ đến.

 

Phụ thân đã từng nói mùa xuân đến, mọi chuyện sẽ tốt hơn.

 

2.

Khi tia nắng cuối cùng chiếu xuống đỉnh núi, ta được đưa lên xe ngựa hành quân.

 

Ngoài ta ra, trên xe còn có năm tỷ muội cùng tuổi.

 

Mắt của các nàng đỏ hoe, gò má sưng tấy, nức nở mãi không dứt.

 

Khi ấy ta mới biết, nơi này chỉ có mỗi mình ta tự nguyện.

 

Các nàng đều bị gia đình đánh đập, bắt trói và ép đưa đi sung quân*.

 

(*) Sung quân: Nói người phạm tội dưới thời phong kiến bị đày ra biên giới làm lính thú.

 

Nghe nói vừa rồi trên đường có hai người nhảy xuống xe bỏ chạy, sau khi bị bắt về đã phải chịu một trận đòn, trói vào con ngựa đằng sau.

 

“Đã vào quân doanh mà còn dám bỏ trốn, chính là đào binh.”

 

Một người vén rèm bước vào, lạnh lùng mở miệng, ôm thanh kiếm nặng ngồi bên cửa xe ngựa.

 

Hoá ra là vị thư sinh ghi tên kia.

 

Bây giờ nhìn kỹ, ta mới nhận ra hắn có thân hình vạm vỡ, không hề giống thư sinh chút nào, mùi giấy mực trên người cũng rất nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.