Khi Hứa Diệp nhận giải Ảnh đế, người dẫn chương trình đã hỏi cậu ấy:
“Bạn nghĩ ai là người có ảnh hưởng lớn nhất đến sự nghiệp của bạn?”
Hứa Diệp sững người một lúc rồi chậm rãi thốt ra tên tôi.
Cả hội trường im lặng.
Bởi vì tôi đã tự sát từ mười năm trước.
Và giải thưởng tôi nhận được ngay trước khi tự sát chính là giải thưởng này.
Tôi lục tìm trong ký ức hồi lâu mới nhớ ra mình đã gặp cậu ấy ở đâu.
Đó là tại một cuộc thi tuyển chọn tân binh.
Tất cả các tân binh đều phải trải qua nhiều vòng tuyển chọn để giành được cơ hội.
Ngoại hình của Hứa Diệp không quá nổi bật, nhưng đôi mắt cậu ấy dường như biết nói, ngay cả một vai diễn nhỏ cũng có thể được cậu ấy khắc họa một cách sống động.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cậu ấy có tiềm năng, nên đã trao cho cậu ấy suất duy nhất của mình để vào vòng bán kết.
Quả nhiên, cậu ấy đã không phụ lòng mong đợi của tôi, xuất sắc giành được vị trí quán quân trong đêm chung kết.
Lần thứ hai gặp lại, cậu ấy đã tham gia bộ phim của tôi với vai nam phụ. Dù diễn xuất còn non nớt nhưng lại rất chân thật.
Cậu ấy đã thể hiện một cách hoàn hảo hình ảnh một công tử si tình nhưng không được đáp lại.
Sau đó…
Sau đó, chúng tôi chưa bao giờ gặp lại nhau …
Bởi vì tôi đã c.h.ế.t trên bục trao giải rực rỡ hào quang này, trở thành một vong hồn lang thang trong hội trường long trọng này, phiêu bạt cho đến tận bây giờ.
Vừa dứt lời, Hứa Diệp đã bị người ta vội vã mời xuống khỏi sân khấu.
Tôi nhìn kỹ, thì ra là quản lý cũ của tôi.
Chỉ thấy cô ấy mắng xối xả vào mặt Hứa Diệp:
“Ngày tốt đẹp như vậy, nhắc đến cô ta làm gì? Không sợ xui xẻo sao?”
Hứa Diệp cúi đầu, tỏ vẻ phục tùng: “Chị Viên, em biết lỗi rồi.”
Nhưng ánh mắt cậu ấy nheo lại, không giống như đang nhận lỗi: “Nhưng em vẫn luôn tò mò, tại sao bây giờ lại không thể nhắc đến một siêu thần tượng toàn năng như vậy nữa?”
Chị Viên liếc cậu ấy một cái: “Muốn sống thì đừng hỏi nữa.”
Hứa Diệp ngoan ngoãn cười: “Vâng.”
Tôi sững người, hóa ra chị Viên đã biết chuyện tự tử của tôi có vấn đề.
Có lẽ, lúc đó chị ta cũng là một trong những người tham gia.
Trên sân khấu, giải thưởng cho Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đã được trao.
Người lên nhận giải là một nữ diễn viên trẻ, rất xinh đẹp, cử chỉ toát lên vẻ thanh lịch.
Là kiểu người tôi từng rất thích.
Lúc cô ấy nhận cúp, người dẫn chương trình hỏi:
“Mười năm cần mẫn, cuối cùng cũng đứng ở đây, bạn có điều gì muốn nói không?”
Nữ diễn viên trẻ tự nhiên đứng trước micro:
“Cảm ơn tiền bối Khương Viện, nếu không có chị ấy, có lẽ tôi đã không thể đứng ở đây.”
Khương Viện, chính là tôi.
Vì chuyện của Hứa Diệp vừa rồi, bây giờ đuổi người ta xuống quả thật không thích hợp.
Người dẫn chương trình đành phải hỏi tiếp: “Ồ? Có thể nói rõ hơn vì sao không?”
Chỉ thấy trong mắt cô ấy lấp lánh nước mắt: “Vì chị ấy đã cứu tôi khỏi bị đạo diễn Vương cưỡng hiếp.”
Cả hội trường bàng hoàng.
Đạo diễn hình ảnh ra hiệu cho hậu trường chuyển sang quảng cáo nhưng không tài nào chuyển được.
Ghế diễn viên còn chưa kịp phản ứng, các nhà đầu tư và đạo diễn đã lần lượt rời khỏi chỗ ngồi.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi mới tìm kiếm lại được một số ký ức từ khuôn mặt cô ấy..
Đó là vào một bữa tiệc mừng công.
Mọi người trong đoàn phim đều đang vui vẻ chúc mừng.
Lúc đó nữ diễn viên trẻ này chỉ là một cô gái trẻ mới bước chân vào giới giải trí.
Vì xinh đẹp, nên ngay lần đầu tiên cô ấy đã được đóng vai phụ, là nha hoàn của tôi.
Chỉ vì lơ là một chút, cô ấy đã bị người ta hạ thuốc.
Thời điểm đó, cả người cô ấy nóng bừng, ý thức mơ hồ, nhưng vẫn nắm chặt cánh tay tôi không chịu buông: “Là đạo diễn Vương, chị ơi, cứu em với, em không muốn, em không muốn…”
Tôi phớt lờ ánh mắt của tất cả các ông lớn có mặt, đưa cô ấy trở về biệt thự của mình.
Từ đó về sau, cứ có cơ hội là tôi lại cho cô ấy một hai vai nhỏ để trau dồi diễn xuất.
Không ngờ giờ đây cô ấy đã trở thành một cô gái xinh đẹp yêu kiều như vậy.
Sau một hồi náo loạn, giọng nói của đạo diễn hình ảnh đến từ phòng điều khiển:
“Tiếp tục trao giải.”
Các nhà đầu tư và đạo diễn vừa ra ngoài đều lần lượt trở về chỗ ngồi của mình.
Thay vì nói là nữ diễn viên trẻ kia được mời xuống thì không bằng nói là bị người ta lôi xuống.
Giải thưởng tiếp theo được trao là giải Biên kịch xuất sắc nhất.
Khi cái tên Chung Phi hiện lên màn hình, cả hội trường xôn xao.
Bởi vì ai cũng biết, Chung Phi là bạn thân của tôi.
Hiện tại, ngay cả những người ngu ngốc nhất cũng nên nhận ra có điều gì đó không đúng trong buổi trao giải lần này.
Chỉ thấy Chung Phi mỉm cười rạng rỡ bước lên, đưa tay nhận lấy giải thưởng của mình.
Người dẫn chương trình đứng bên cạnh toát mồ hôi lạnh, run giọng hỏi: “Là một bậc tiền bối lão làng, cô đã sáng tác rất nhiều kịch bản xuất sắc, vậy đến hiện tại, kịch bản nào khiến cô hài lòng nhất?”
Chung Phi mỉm cười đáp: “Là “Án mạng bị che giấu”, nhưng mà vẫn chưa viết xong.”
Không nghe thấy tên tôi, cuối cùng người dẫn chương trình cũng thở phào nhẹ nhõm: “Tôi nhớ “Án mạng bị che giấu” đã được dựng thành phim rồi, sao cô lại nói là chưa viết xong?”
Chung Phi cười nói: “Đó mới chỉ là phần đầu.”
“Vậy phần sau khi nào thì bấm máy?”
Chung Phi thu lại nụ cười, đưa mắt nhìn quanh hội trường rồi đáp: “Chắc là nhanh thôi, chủ yếu là phải xem sắp xếp của đạo diễn Trần.”
Phần của Chung Phi trôi qua suôn sẻ, khiến mọi người phần nào yên tâm hơn.
Chỉ có điều, tôi để ý đến kịch bản “Án mạng bị che giấu” mà cô ấy nhắc đến.