An Nhạc

Chương 2


Anh ấy trực tiếp tiến vào phòng của tôi, tôi bị anh ấy buộc lui về phía sau vài bước.

Phương Trạch trở tay đóng cửa phòng tôi lại.

Tôi kinh hãi nhìn anh ấy.

Này này này… Phương Trạch lại là người như vậy?

Phương Trạch lại trực tiếp đưa tay ôm lấy thắt lưng tôi, ôm cả người tôi vào trong ngực anh ấy.

Cơ thể tôi cứng ngắc, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của anh ấy.

Phương Trạch đặt đầu lên vai tôi, động tác vẫn như kiếp trước.

“Bà xã, anh biết ngay em cũng trở lại mà.”

“Bà xã…” Giọng nói của anh ấy có chút ủy khuất: “Sao lần này em không đến tìm anh…”

Tôi lúng túng lên tiếng: “Xin lỗi, em ngủ quên mất.”

Lúc mới sống lại, sau khi tôi đã trải qua một loạt cảm xúc phức tạp: mê mang, kích động, hưng phấn, oán hận, buồn bã v.v. và sau đó tôi quyết định từ bỏ trước.

Dù sao còn mấy ngày nữa mới đến ngày tôi nhặt được Phương Trạch ở kiếp trước, cho nên cũng không vội.

Nhưng không ngờ, anh ấy lại bị An Nhiên đón về trước.

Trên vai tôi truyền đến cảm giác ươn ướt.

Phương Trạch khóc: “Có thể gặp lại em, thật sự là quá tốt rồi.”

Phương Trạch cũng được tái sinh.

Anh ấy mang theo ký ức kiếp trước tới tìm tôi.

Tôi chỉ cảm thấy trái tim như bị lông vũ khẽ chạm qua một cái, đưa tay ôm lấy eo anh ấy.

Kiếp trước sau khi tôi chết đi, anh ấy đã sống như thế nào?

Anh ấy tái sinh như thế nào?

Bị tai nạn hay tự sát…

Tôi không hỏi gì hết.

Đêm đã khuya, Phương Trạch ôm tôi nằm ở trên giường, là vợ chồng nhiều năm, chúng tôi không còn ngại ngùng như mới quen nữa.

Hạnh phúc khi tìm lại được thứ gì đó đã mất.

Phương Trạch ôm tôi thật chặt, cánh tay khẽ run lên.

Giống như là sợ bảo bối mình vất vả lắm mới có được bị người khác cướp đi.

Tôi vỗ nhẹ mu bàn tay anh ấy, chậm rãi đi vào giấc mộng.

“A!”

Tiếng la hét đánh thức tôi dậy.

Tôi mơ mơ màng màng ngồi dậy, bàn tay của cha tôi đã rơi xuống.

Tôi ôm đầu chạy trốn: “Làm sao vậy!”

“Cái đồ vô liêm sỉ này!” Cha tôi tức giận đến đỏ mặt tía tai: “Con vậy mà…Con vậy mà…”

Ông ấy chỉ vào tôi, nửa ngày không nói ra lời.

Cho đến khi được Phương Trạch bảo vệ ở phía sau, tôi mới nhận ra tình hình hiện tại.

Trên giường bừa bộn, tôi và người đàn ông không xa lạ mới quen ngày hôm qua đang nằm cùng một chỗ… Quần áo xộc xệch…

Nếu tôi là cha, chắc tôi cũng điên mất.

“Cha, cha nghe con giải thích đã.” Tôi bình tĩnh lại nói: “Chuyện có chút phức tạp, nhưng con có thể giải thích được.”

Cha tôi thở hổn hển mấy hơi: “Được, con giải thích đi.”

Cái này… Giải thích thế nào đây?

Tôi có chút bối rối.

Đang muốn nói chuyện, Phương Trạch lại hơi dùng sức kéo tôi ra phía sau anh ấy.

“Cháu và An Nhạc đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngày hôm qua là cháu mạo muội không biết chừng mực, cháu sẽ cưới cô ấy, sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời.” Anh ấy quỳ gối trước mặt cha tôi: “Bác đừng trách cô ấy.”

Cha tôi sửng sốt một chút, lập tức phát ra một tiếng gầm tức giận: “A!”

Sáng sớm, nhà tôi đã gà bay chó chạy rồi.

Tôi và Phương Trạch mỗi người bị đánh một trận, ngồi trước cửa nhà.

An Nhiên vẫn im lặng quan sát, cuối cùng cũng đi tới.

Cô ta nhìn tôi, lại nhìn Phương Trạch.

Có chút tự giễu cười cười: “Thì ra là vậy… Thì ra là vậy…”

Cô ta nhìn chằm chằm vào Phương Trạch nói: “Anh cũng sống lại rồi.”

“Chẳng trách tôi có thể tìm được anh nhanh như vậy, khó trách tôi chẳng phí bao nhiêu công sức mà anh đã theo tôi về nhà…”

“Thì ra chính anh là người tìm tới tôi…”

An Nhiên có chút giật mình, thay vì nói là đang nói chuyện với Phương Trạch, ngược lại càng giống như đang lẩm bẩm.

Cô ta lại hung dữ trừng mắt về phía tôi: “Chị rất đắc ý đúng không, chị nhìn tôi rất giống một tên hề có đúng không?”

“An Nhạc, tại sao chị luôn chướng mắt như vậy?”

05.

Mắt cô ta đỏ hoe, đưa tay vốc một nắm đất rồi ném vào người tôi.

Tôi sửng sốt một chút, Phương Trạch đã đứng dậy, tôi đưa tay ngăn cản anh ấy.

An Nhiên còn đang trừng mắt nhìn tôi.

Tôi đứng lên, trực tiếp đá một cú, An Nhiên nhất thời không kịp phản ứng, bị tôi đá ngã xuống đất.

Tôi cưỡi lên người cô ta, bóp cổ cô ta, hét lên: “Cô uất ức, cô có cái gì mà phải uất ức? Lúc tôi đang sống hạnh phúc thì lại bị cô đâm chết, cô nên cảm thấy mang ơn tôi vì tôi đã không giết cô mới đúng, cô còn uất ức cái gì chứ? An Nhiên, cô còn có liêm sỉ hay không?”

An Nhiên cũng phát điên, cô ta hất tôi xuống đất: “Khi còn bé, tôi bị giấu ở bên ngoài, ăn mặc ngủ nghỉ cũng không bằng chị, về sau, tôi vào ở nhà chị, tôi bị người ta chỉ trích sau lưng, nói không lễ phép bằng chị, không học giỏi bằng chị, tôi vẫn luôn kém chị, ngay cả sau khi kết hôn, tôi vẫn sống không bằng chị, dựa vào cái gì mà không thể uất ức?”

Tôi nghe vậy liền cười: “Cái này trách ai, không phải do cô sao?”

An Nhiên là con riêng của cha tôi, mẹ cô ta là tình nhân nhỏ mà cha tôi nuôi.

Mãi đến khi mẹ tôi qua đời, cô ta mới cùng mẹ vào sống ở nhà họ An.

An Nhiên thét chói tai: “Là lỗi của chị! Là lỗi của chị!”

Phương Trạch muốn kéo cô ta ra, tôi nhìn anh ấy một cái, anh ấy dừng lại bất động.

Tôi đánh nhau với An Nhiên, oán hận tích tụ bấy lâu, vào lúc này mới được giải tỏa.

Tôi không chút lưu tình, mặt An Nhiên đều bị tôi cào vài đường.

Cho đến khi cha tôi và mẹ cô ta chậm rãi đi đến, mới kéo chúng tôi ra.

Đối với việc hai cô con gái vẫn luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn đột nhiên đánh nhau, cha tôi đen mặt hỏi nguyên nhân.

Tôi và An Nhiên không ai nói chuyện, chỉ im lặng.

Cha tôi suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quy kết nguyên nhân cho Phương Trạch.

Ông ném hành lý ít ỏi của Phương Trạch ra bên ngoài: “Miếu nhỏ của nhà họ An chúng tôi, không chứa nổi Đại Phật như cậu, cậu mau đi đi.”

Đêm đó tôi thu dọn đồ đạc đi cùng Phương Trạch.

Trải qua chuyện đời trước một lần nữa, từ phương diện nào đó mà nói, còn rất có tình thú.

Nhưng còn chưa tới nhà ga, cha tôi đã cho người bắt tôi về.

Tôi đoán, tám phần là do An Nhiên mách lẻo.

Tôi túm chặt Phương Trạch không buông tay, vệ sĩ không còn cách nào khác, chỉ có thể dẫn chúng tôi về cùng nhau.

Cha tôi tức giận đến quặn ngực, ông ấy run rẩy chỉ tay Phương Trạch: “Rốt cuộc con vừa ý cậu ta cái gì?”

Vẻ mặt tôi thẹn thùng, xoay người dậm chân hôn lên mặt Phương Trạch.

“Vừa ý chính là vừa ý, đâu có nhiều lý do như vậy.”

Cha tôi kém chút không qua nổi.

Ông ấy bình tĩnh trở lại, bắt đầu khuyên tôi: “Hiện tại con muốn đi theo cậu ta, vậy nhà họ Chu làm sao bây giờ?”

Còn chưa tới một tháng, con sẽ đính hôn với Chu Hằng.

Tôi im lặng.

Hôn sự với nhà họ Chu là do mẹ tôi định ra khi còn sống, kiếp trước tôi bỏ nhà trốn đi, bị An Nhiên cướp đi, kiếp này…

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua An Nhiên, cô ta run lên, lập tức hét lên: “Cô nhìn tôi làm gì, tôi không thèm thứ cô bỏ đi?”

Cha tôi ngây ngẩn cả người.

Trong ấn tượng của ông ấy, Chu Hằng là một người con rể hoàn hảo, vừa có tiền vừa đẹp trai, có thể làm được nhiều việc!

Ông không ngờ ở trong miệng chúng tôi, Chu Hằng lại trở thành lá rau thối không ai cần.

“An Nhạc, chị có ý đồ xấu, chị lại muốn tôi gả cho Chu Hằng, lại còn hại tôi!”

“Anh ta là chồng cô, cô không lấy thì ai lấy?”

“Anh ta là chồng chị!”

“Chồng cô!”

“Của chị! Tôi không muốn!”

Cha tôi: “…”

06.

Ngày hôm sau, nhà họ Chu phái người tới cửa, đây là chuyện chúng tôi đều không ngờ tới.

Quản gia Chu rất khách khí mời cha tôi lên xe, chỉ nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc.

Cha tôi ngơ ngác lên xe, ban ngày đi, buổi tối mới trở về.

Mẹ kế vội vàng ra đón: “Sao vậy? có chuyện gì quan trọng vậy?”

Tôi kéo Phương Trạch đứng trong sân, An Nhiên nghe thấy tiếng động cũng đi tới sân.

Cha quay đầu nhìn tôi một cái, vẻ mặt có chút cổ quái: “Nhà họ Chu nói, thiếu gia nhà họ Chu muốn hủy bỏ hôn ước với con.”

“Ha.” Tôi không khống chế được biểu tình, bật cười ngay tại chỗ: “Thật hay giả vậy?”

Cha tôi lại nhìn An Nhiên đang cắn hạt dưa: “Thiếu gia nhà họ Chu nói, muốn cưới con.”

Sắc mặt An Nhiên thay đổi, hạt dưa trong tay rơi xuống đất.

Trước những câu hỏi ồn ào của cô ta, cha tôi nói ra lí do.

“Không biết là tin tức truyền ra từ đâu, nói rằng chị của con đã đính hôn với người đàn ông khác.”

Lời này của ông ấy vừa ra khỏi miệng, căn phòng im lặng.

Những người giúp việc thấp thỏm lo âu liếc nhìn nhau.

Cụ thể là ai tiết lộ ra ngoài chắc chắn còn phải điều tra, chỉ là trước mắt, đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là, sao Chu Hằng lại đột nhiên vừa ý với An Nhiên? Đời này cô ta còn chưa đi trêu chọc hắn mà?

Cha tôi giải thích tiếp: “Khoảng thời gian trước Chu thiếu gia xã giao ở bên ngoài, vô tình nhìn thấy An Nhiên đang chăm sóc người vô gia cư dưới gầm cầu vượt, cậu ta cảm thấy An Nhiên là một người tốt bụng còn lương thiện, càng được yêu thích hơn An Nhạc.”

An Nhiên: “… Bệnh thần kinh!”

“…”

Việc này An Nhiên kịch liệt phản đối, nhưng phản đối không có hiệu quả, bởi vì cho dù cô ta nói như thế nào, cha và mẹ kế đều khư khư cố chấp muốn kết thân với nhà họ Chu.

Dù sao nhà họ Chu có quyền thế, khác nhau về bản chất so với nhà giàu mới nổi như nhà họ An.

Trèo lên được nhà họ Chu, làm sao nhà họ An có thể buông tha cơ hội này?

Mọi chuyện dường như đang diễn ra theo đúng quỹ đạo của kiếp trước.

Vừa nghĩ đến tất cả những thứ gặp phải ở kiếp trước, nghĩ tới khuôn mặt của Chu Hằng, cả người An Nhiên đều có chút không ổn.

Phương Trạch siết chặt tay tôi: “Bà xã, chúng ta có đi nữa không?”

“Chờ một chút đi!” Tôi nghĩ: “Luôn cảm giác dường như An Nhiên đang che giấu điều gì đó.”

“Được.”

Phương Trạch cái gì cũng nghe lời tôi, không có ngoại lệ.

Sự thật chứng minh, linh cảm của tôi quả nhiên không tệ.

An Nhiên thuê một nhóm bắt cóc giả làm vệ sĩ của nhà họ Chu ở một câu lạc bộ cao cấp bắt Chu Hằng đi.

Tóm tắt lại là cô ta đã bắt cóc Chu Hằng.

Khi biết tin, tôi thực sự muốn vỗ tay khen ngợi cô ta.

Rốt cuộc mạch não như thế nào mới có thể khiến cô ta nghĩ ra phương pháp giải quyết sự việc gây sốc như vậy?

Khi chúng tôi nhận được tin tức thì vội vàng chạy tới, mặt mũi Chu Hằng bầm dập, mắt bị bịt kín, trói gô cổ ngã sang một bên.

Chắc hẳn hắn đã rơi vào trạng thái hôn mê.

“Con điên à?” Cha tức giận chạy tới, nhìn Chu Hằng trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi: “Con muốn chết, cũng đừng kéo nhà họ An chúng ta vào!”

Ý tưởng của An Nhiên rất đơn giản.

Đời này có đánh chết cô ta cũng không gả cho Chu Hằng, nếu phải gả, vậy cô ta liền đi chết.

Còn muốn trước khi chết báo luôn thù ở kiếp trước.

Cô ta muốn Chu Hằng chết cùng mình.

Em gái kế của tôi thật sự phát điên rồi.

Cha thừa dịp An Nhiên mất tập trung, kêu người đánh ngất cô ta rồi mang đi.

Chúng tôi nhìn xung quanh Chu Hằng.

“Làm sao bây giờ?”

Phương Trạch vẫn không nói lời nào, giờ lên tiếng: “Nhà họ Chu có kẻ thù sao?”

Cha tôi quay đầu nhìn anh ấy: “Ý cậu là?”

“Họa Thủy Đông Dẫn.”

“Ý hay.”

Cha nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt, vội vàng sai người chuyển Chu Hằng đến nhà họ Chu.

07.

Chúng tôi đang thu dọn đồ đạc khi cha về.

Ông ấy có chút nhàn nhã đi tới đi lui: “Cha nói trong lúc vô tình nhìn thấy Chu thiếu gia bị bắt cóc, vội vàng tập hợp người tới cứu cậu ta ra, đưa về nhà họ Chu, nhà họ Chu cảm động đến mức rơi nước mắt với cha, nhất định muốn cha ở lại ăn cơm.”

Ông ấy tự nói nửa ngày, thấy không ai để ý tới mình, nhướng mày.

“Đang làm gì vậy?”

Tôi mỉm cười nói: “Chuẩn bị chạy trối chết.”

Nhà họ Chu là nhà nào cơ chứ? Vụ bắt cóc đầy sơ hở của An Nhiên có thể gạt được bọn họ sao?

Bọn họ đối phó nhà họ An, chỉ là chuyện sớm muộn.

Cha tôi dại ra nhìn về phía Phương Trạch: “Không phải con nói Họa Thủy Đông Dẫn sao.”

Phương Trạch giúp tôi đóng vali lại, ngẩng đầu nhìn ông ấy một cái: “Chỉ là cho bác một cái cớ để đi ra khỏi nhà họ Chu mà thôi.”

Anh ấy quay đầu nhìn tôi: “Bà xã, chúng ta đi thôi!”

Lúc chúng tôi rời khỏi nhà họ An, cha tôi thậm chí cũng không kịp phản ứng.

Cho đến khi chúng tôi lên xe lửa màu xanh, ông ấy mới gọi điện thoại mắng tôi xối xả.

Tôi cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, tựa vào vai Phương Trạch với vẻ mặt bình yên.

Anh ấy và tôi mười ngón tay đan vào nhau: “Bà xã, em lại phải theo anh chịu khổ rồi.”

Tôi cười: “Anh sẽ để em chịu khổ sao?”

Phương Trạch: “Không, anh hứa.”

Qua cửa sổ trên xe lửa, Phương Trạch thấy được An Nhiên lén lút tới từ toa xe phía sau.

“Cô ta đã đi theo chúng ta suốt chặng đường.”

Tôi có chút buồn ngủ: “Để cho cô ta đi theo đi…”

Phương Trạch gật đầu, không nói gì.

Tôi biết trong lòng anh ấy nghi ngờ, vì sao An Nhiên đối xử với tôi như vậy, mà tôi lại cứ mãi nhân từ với đối cô ta.

Tôi vỗ vỗ tay Phương Trạch, nói về một vài chuyện kiếp trước.

Một vài chuyện mà anh ấy không biết.

“…”

Con đường khởi nghiệp của Phương Trạch cũng không phải thuận buồm xuôi gió.

Giai đoạn đầu anh ấy không ngừng xã giao, không ngừng lôi kéo đầu tư, tìm đối tác.

Hầu như ngày nào cũng có tiệc.

Có một khoảng thời gian anh suy sụp nhất, bị người ta làm khó ở trên bàn rượu, uống đến mức bị loét dạ dày, phải nhập viện.

Tôi tức giận đến mức một mình đi tìm ông chủ làm khó anh ấy.

Khi đó cũng là ngu ngốc không hề quan tâm chút nào.

Người ta nói nếu tôi uống hết rượu thì sẽ ký hợp đồng với Phương Trạch, ông ta nói như vậy, tôi tin ngay.

Bình thường uống ly rượu vang đỏ cũng đã say, huống chi là phải uống hết một đống rượu đế kia.

Uống rượu xong, tôi cũng gần như bất tỉnh.

Ông chủ kia đến kéo tôi, nhân cơ hội sàm sỡ tôi, ông ta còn ôm tôi muốn đưa tôi lên phòng ở tầng trên.

Vào lúc đó, An Nhiên từ trên cầu thang bước xuống.

Cô ta đi theo Chu Hằng tới tham dự bữa tiệc, vừa hay ở cùng một khách sạn.

Khi đó bọn họ mới kết hôn không lâu, Chu Hằng đối với An Nhiên cũng không tệ lắm.

Bây giờ nghĩ lại, khi đó, hẳn là lúc cô ta đắc ý nhất.

Cho nên nhìn thấy tôi trong tình cảnh khó xử, có lẽ là xuất phát từ sự thương hại, hoặc xuất phát từ sự khoe khoang, cô ta đưa tay ngăn tôi lại.

“Cô gái này, không thể để ông mang đi.” Cô ta đẩy ông chủ đang kéo tôi ra: “Cô ấy là chị tôi.”

Lúc đó tôi nghe thấy cô ta nói như vậy.

Nhớ mãi.

Cho nên về sau, tôi vẫn muốn chung sống hòa thuận với cô ta, nhưng không ngờ cuộc sống của cô ta càng ngày càng khó khăn, ngay cả con người cũng trở nên cực đoan.

Cực đoan đến mức cho dù tôi nói cái gì, cô ta cũng cảm thấy tôi xấu xa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.