12.
Đêm hôm đó đi theo An Nhạc và Phương Trạch đến Châu Thành, tôi đã mơ một giấc mơ.
Tôi mơ về kiếp trước.
Tôi thấy nhà của An Nhạc và Phương Trạch ở Châu Thành.
Bọn họ giống như đang thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà họ An đón năm mới.
An Nhạc hỏi Phương Trạch: “Em có thể mượn đội luật sư của anh một chút không?”
Phương Trạch bất đắc dĩ hỏi: “Sao vậy?”
An Nhạc im lặng vài giây, xoay người ôm lấy Phương Trạch: “Em nghe nói chuyện của An Nhiên, em muốn… giúp cô ấy.”
Phương Trạch: “Không phải là em luôn bất hòa với cô ta sao?”
An Nhạc nói: “Thấy cô ấy gặp khó khăn, em cũng không cảm thấy vui vẻ.”
Tôi nghe chị ấy nói: “An Nhiên chỉ là quá hiếu thắng, bản tính cô ấy cũng không xấu.”
…
Họ không nhìn thấy tôi, tôi lặng lẽ đi theo họ.
Nhìn bọn họ lái xe trở về nhà họ An, thấy An Nhạc hỏi thăm mẹ về tình hình của tôi.
Thấy chị ấy bảo Phương Trạch lấy danh nghĩa của anh ấy đưa thiệp mời cho nhà họ Chu, bảo Chu Hằng thả tôi ra ngoài về nhà ăn tết…
Tôi nhìn thấy mình, đứng sau An Nhạc và Phương Trạch, ánh mắt oán hận ác độc.
Thấy tôi hẹn An Nhạc ra ngoài…
Tôi run rẩy, cố ngăn họ lại.
Nhưng bọn họ xuyên qua thân thể trong suốt của tôi.
Tôi theo bọn họ ra khỏi nhà họ An, An Nhạc ở ven đường chờ tôi.
Chị ấy đang gọi điện thoại cho Phương Trạch, nói gì đó về tôi…
“A Trạch, lúc anh giới thiệu luật sư Tiền cho An Nhiên đừng nói với cô ấy là ý của em…” An Nhạc cúi đầu gọi điện thoại: “Em sợ cô ấy vẫn còn oán giận em, không muốn nhận.”
“Luật sự Tiền am hiểu nhất là việc xử lý vụ kiện tụng ly hôn như này, hẳn là sẽ tranh đấu để cho cô ấy lợi ích lớn nhất, về sau cô ấy cũng có thể sống dễ chịu hơn…”
Giọng nói của chị ấy không lớn, nhưng lại đặc biệt truyền rõ ràng vào trong tai tôi.
Tôi nhìn chị ấy, có chút phát run, cho đến lúc này, tôi mới chú ý tới bụng dưới hơi lớn của chị ấy.
Lúc đó chị ấy có thai, bây giờ tôi mới biết.
Xa xa truyền đến tiếng xe chạy gấp, đèn lớn chiếu mạnh vào mắt An Nhạc.
An Nhạc theo bản năng đứng ven đường, một tay đưa tay che mắt, tay kia bảo vệ bụng.
Tôi thấy thấy mình ngồi trong xe, khuôn mặt dữ tợn.
“Không!” Tôi theo bản năng xông lên, chặn trước mặt An Nhạc.
Nhưng tôi hiểu rõ, sự ngăn cản của tôi không có chút tác dụng nào.
Ô tô đụng vào người An Nhạc, máu chảy đầy đất…
Tôi ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trái tim co rút từng trận đau đớn.
Tôi sai rồi, tôi sai rồi…
Cảnh tượng xung quanh bắt đầu biến dạng, biến hóa.
Ngay sau đó, tôi rơi vào trạng thái hôn mê, chờ lấy lại tinh thần, đã ở một cảnh tượng khác.
Trong căn phòng trống rỗng, Phương Trạch ôm tro cốt của An Nhạc ngồi lẳng lặng.
Anh ấy không bật đèn.
Nhưng tôi lại nhìn thấy toàn mái tóc bạc trắng của anh ấy.
An Nhạc chết, anh ấy cũng không còn ham muốn sống nữa.
Tôi quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi.”
Tôi hối hận, thật sự hối hận.
Nhưng giấc mơ vẫn chưa kết thúc.
Tôi nhìn thấy Phương Trạch trong một đêm ôm tro cốt của An Nhạc kết thúc sinh mệnh của mình.
Tôi nhìn nhà họ An bị đối thủ liên hợp đánh bại, chia cắt sản nghiệp, mẹ bị cha đuổi ra khỏi An gia, mắng bà ấy là sao chổi.
Tôi thấy nhà họ Chu tràn đầy khinh bỉ với cái chết của tôi, chỉ vì Chu Hằng lập bài vị cho tôi mà được người ta gọi là người chồng tốt, người đàn ông si tình.
Sự nghiệp nhà họ Chu không ngừng phát triển, hồng nhan tri kỷ của Chu Hằng cũng cuồn cuộn không ngừng.
Tất cả những gì tôi làm, đều giống như một trò đùa.
Mà tôi, hoàn toàn là một tên hề…
Tôi hét lên và thức dậy khỏi giấc mơ.
Nhìn vào chính mình trong gương, tôi nhận ra rằng đã đến lúc tôi phải có một cách sống khác.
13.
Ngày An Nhạc sinh con, tôi và Phương Trạch chờ bên ngoài phòng sinh.
Anh ấy ngăn cản tôi đang đi tới đi lui.
“An Nhiên, em đừng lo lắng như vậy được không.” Anh ấy có chút bất đắc dĩ: “Anh mới là cha đứa bé.”
Tôi trừng mắt liếc anh ấy một cái: “Em là dì út của đứa nhỏ.”
Sau đó tiếp tục đi tới đi lui.
Phương Trạch nhìn như bình tĩnh, nhưng khóe miệng mím chặt để lộ ra sự nôn nóng của anh ấy.
Có lẽ là để đánh lạc hướng, anh ấy lên tiếng gọi tôi lại.
“Nhà họ Chu cầu hòa rồi.” Anh ấy hỏi tôi: “Em thấy thế nào?”
Chu Hằng đời này không cưới tôi, anh ta cưới con gái của một ông trùm bất động sản.
Nhưng người này chẳng thay đổi được thói xấu, sau khi kết hôn căn bản không hồi tâm được.
Anh ta ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi bị vị đại tiểu thư kia phát hiện.
Đại tiểu thư gây sự với anh ta, anh ta không kiên nhẫn cho cô ta một cái tát, giống như kiếp trước đối với tôi.
Nhưng mà, cha của đại tiểu thư kia có dũng khí hơn cha tôi nhiều.
Nghe nói trước khi nhà cô ta lấn sân làm bất động sản thì đã là xã hội đen, bố vợ của Chu Hằng kia dẫn người tới cửa đón con gái đi ngay sau ngày con gái bị đánh.
Nhân tiện, đánh gãy một chân Chu Hằng.
Lại cách vài ngày, Chu Hằng bị phát hiện liên quan đến ma túy, tinh thần thất thường, bị cảnh sát mời đi uống trà.
Cho dù kết quả điều tra như thế nào, việc làm ăn của tập đoàn Chu thị đã bị ảnh hưởng lớn.
Không ít thế lực đều vọng tưởng quậy đục nước, từ đó được chia một chén canh.
Tôi và Phương Trạch chính là một trong số đó.
Lần này nhà họ Chu giảng hòa, hiển nhiên là thật sự không chịu nổi nữa.
Tôi cười: “Chẳng lẽ Phương Tổng ngại túi mình quá trống?”
“Đương nhiên không.” Phương Trạch chỉ chỉ phòng sinh: “Anh còn có vợ con phải nuôi.”
Trong lúc nói chuyện, có y tá đi ra từ phòng sinh.
“Người nhà của sản phụ An Nhạc ở đâu?”
“Ở đây!” Tôi đẩy Phương Trạch ra, lao về phía trước: “Chị gái tôi thế nào rồi?”
Y tá cười cười: “Chúc mừng, mẹ con bình an.”
(Hết)