1.
Ngày tôi nhận được chứng chỉ cũng là ngày đầu tiên tôi gặp Trì Ngôn Triệt.
Hắn trong miệng Tống Thời Diểu được miêu tả là một ông già nghèo khổ và xấu xí.
Có nghèo hay không tôi không biết, nhưng bộ dáng này…
“Cô là Tống Thời Diễu?”
Dưới cặp kính gọng bạc, đôi mắt đen láy hiền lành như sao.
Tôi l.i.ế.m môi, dũng cảm nói: “Tôi không phải Tống Thời Diểu, tên tôi là Tống Thời An.”
Tôi nắm chặt dây đeo của chiếc túi vải trắng tinh, cúi đầu nói: “Tống Thời Diễu là chị gái tôi, nhưng hôm nay là tôi ở đây, cô-cô, tôi-tôi…”
Tôi lắp bắp hai lần, cắn trúng đầu lưỡi.
Tống Thời Diểu không muốn kết hôn với Trì Ngôn Triệt, người mà cô ấy nói là già và xấu nên bắt tôi phải thực hiện hợp đồng hôn nhân giữa hai nhà.
Chuyện này Tống Thời Diểu đã làm sai rồi, nói lại lần nữa thật sự là rất mất mặt.
Hít một hơi thật sâu, tôi đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh. “Tôi bằng lòng gả cho anh, anh có thể cưới tôi không ?”
Người đàn ông trong mắt là một người trưởng thành, đẹp trai, lịch lãm dù nhìn từ xa cũng đẹp như một phong cảnh.
Anh ấy dường như nhận thấy sự lo lắng của tôi hỏi với giọng dịu dàng: “Vậy cô đang có ý định kết hôn với người khác à?”
Lời này nghe có vẻ lạ… nhưng có vẻ nói sai.
Tôi gật đầu nhìn anh chằm chằm: “Được không?”
Đầu tiên anh mỉm cười một mình, sau đó khi nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của tôi, anh lại mỉm cười.
“Hôn nhân là chuyện cả đời, cô còn trẻ, không cần phải vội vàng kết hôn như vậy.”
Ý tứ là không đồng ý.
Tôi lo lắng đến mức không thèm quan tâm nữa buột miệng nói: “Tôi không còn nhỏ nữa, tôi đã lớn rồi!”
2.
Chứng minh nhân dân, hộ khẩu, bằng tốt nghiệp tiểu học, bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, bằng tốt nghiệp trung học phổ thông, bảng điểm tiếng Anh cấp 4, bảng điểm tiếng phổ thông… Tôi lấy ra một lần.
“Hôm qua tôi đã qua tuổi kết hôn theo luật, bước sang tuổi hai mươi!”
Trong đống giấy chứng nhận, anh nhặt được trang có giá trị nhất. “Đại học Hoa Châu?”
Ánh mắt anh rơi vào bảng điểm.
“985, 211, gấp đôi hạng nhất,” tôi sốt ruột nói,
“Cưới tôi đi, cưới tôi cũng không mất gì đâu!”
Ngón tay trắng nõn của Trì Ngôn Triệt vuốt ve trang giấy, tròng kính hơi hạ xuống, ánh sáng khúc xạ một khoảnh khắc.
“Nhất định phải gả cho tôi?”
“Đúng, nhất định?”
“Thực sự phải gả cho tôi?”
“Phải, thực sự cần.”
“Bất đắc dĩ mới gả cho tôi.”
“Đúng, không gả không được.”
Tôi chợt dừng xe, nhìn anh ta trong sự kinh ngạc.
Khi anh đặt phiếu điểm xuống ngước mắt lên, ánh mắt sau ống kính rất dịu dàng:
“Tôi không biết cô buộc phải hy sinh bản thân vì áp lực gì, nhưng dù thế nào đi nữa, cũng đừng lấy hôn nhân của mình ra đánh đổi.”
Nói xong, anh ta lấy trong túi ra một cây bút, nắm lấy cổ tay tôi và viết một dãy số vào lòng bàn tay tôi.
“Thông tin liên lạc của tôi, nếu cần giúp đỡ, cô có thể gọi cho tôi.”
Phần thịt mềm trong lòng bàn tay bị đầu bút châm nhẹ, ngứa ngáy và tê dại.
Người ta nói mười ngón tay nối liền với trái tim, lòng bàn tay nối với các ngón tay cũng phải nối với trái tim.
Tôi nhìn hàng mi rũ xuống của anh, ngửi thấy mùi thơm nhẹ của gỗ khi anh đến gần, lòng tôi ngứa ngáy và tê dại.
Anh cất bút, khi đứng thẳng lên, anh đưa tay chạm vào ngọn tóc của tôi: “Cô còn quá trẻ, lấy tôi sẽ không công bằng với cô.”
3.
Thời điểm đồng ý với anh, đầu óc tôi trống rỗng.
Tôi không thể nhớ chính xác mình đã nói gì, nhưng đó là một quyết định trong tích tắc.
Nếu là người này… tôi thật sự nguyện ý gả cho anh! …
“Em đang nhìn gì vậy?” Một giọng nói mamg theo ý cười vang lên.
Tôi thu tầm mắt lại, với lương tâm cắn rứt nhỉ giọng nói: “Nhìn xem, có chuyện gì vậy?”
Thật ra tôi muốn xem số CMND mà anh ấy viết trên tờ đăng ký kết hôn.
Lẳng lặng nhìn qua.
……1……9……
Tôi sửng sốt, cả đầu choáng váng: “Anh còn chưa đến 30 sao?!”
“Tôi quả thực hơi già đối với em” anh ngừng viết, quay lại nhìn tôi, “bây giờ hối hận cũng chưa muộn.”
Hối hận…?
Dĩ nhiên là không.
Tôi nhanh chóng điền thông tin và ký tên, lặng lẽ siết chặt cây bút, bình tĩnh nói: “Em đã viết rồi.”
“Tôi cũng đã viết rồi.” anh bỏ bút xuống.
Tôi nộp đơn, chụp ảnh, nhận chứng nhận và trở thành vợ chồng với… người đàn ông mà tôi mới quen chưa đầy hai mươi phút.
“Đưa cho anh.” Anh đưa tay lấy đi tờ đơn mà tôi đã siết chặt, sau đó, anh ấy đưa mảnh của mình cho tôi.
Tôi chớp mắt, không hiểu.
Anh ấy chậm rãi gấp tờ đơn đăng ký của tôi lại và cười khúc khích nói: “Anh sẽ giữ đơn đăng ký kết hôn của em, còn em cũng sẽ giữ đơn của anh. Hãy coi như chúng ta… đính hôn đi, thời hạn ba năm, chúng ta sẽ ở bên nhau trong ba năm.”
“Sau ba năm, nếu em vẫn nguyện ý cưới, chúng ta sẽ chính thức kết hôn. Nếu không, chúng ta sẽ trở lại như ngày hôm nay.”
“…Tại sao?”
Anh ấy nhét tờ đơn vào túi áo khoác lấy ra cây bút đang cầm chặt trong tay tôi.
“Mặc kệ vì lý do gì mà em phải hy sinh hôn nhân của mình, là bởi vì em không có lựa chọn nào khác. Tôi không muốn lợi dụng người khác khi gặp khó khăn, chứ đừng nói đến việc bắt nạt một cô bé… Ba năm sau, em đã trưởng thành rồi, sự lựa chọn của em chính là kết quả mà em thực sự mong muốn.”
Nắng mùa đông không chói chang, chiếu mỏng qua bức tường kính dày, không đủ ấm, không đủ sáng nhưng tôi cảm thấy cơ thể cứng đờ của mình đang tan chảy và tâm hồn khốn khổ của tôi được xoa dịu.
Đó không phải là do nắng.
Đó là vì Trì Ngôn Triệt.
Tôi nhìn anh, chậm rãi lẩm bẩm: “Nhưng, em được yêu cầu kết hôn với anh…”
“Trước mặt những người yêu cầu đó, em có thể nói chúng ta đã lãnh chứng rồi. Còn bạn bè, bạn cùng lớp thì em có thể không nói, lỡ sau này chúng ta không còn quan hệ gì.
Nói cách khác, mối quan hệ này đối với anh thực sự không quan trọng, anh thực sự không quan tâm.
“…Ừ.”
Tôi chân thành nói với anh ấy, “Cảm ơn.”
4.
Khi rời cục Dân chính, anh ấy hỏi tôi muốn đi đâu có thể đưa tôi đi.
Tôi lắc đầu nói, đã phiền phức cho anh ấy rồi, tôi còn có một số việc cá nhân phải giải quyết.
Anh ấy không hỏi thêm câu nào nữa mà chỉ bảo tôi hãy gọi cho anh ấy bất cứ lúc nào nếu tôi cần bất cứ điều gì.
Tôi đứng trên bậc thềm nhìn anh bước vào một chiếc ô tô màu xám nhạt và lái đi khuất tầm mắt.
Tôi quay lại đi về phía bến xe buýt.