06.
Sáng sớm hôm sau, rất sớm, sớm tới mức tôi còn chưa bò dậy khỏi sàn nhà lạnh băng, đã có hai cảnh sát tới.
“Cô Giản Song, cô bị nghi ngờ cố ý gây thương tích, mời đi cùng chúng tôi một chuyến.”
Bên cạnh xe cảnh sát là xe của Thẩm Tư Ngôn, tôi nhìn thấy Lãnh Uyển Thanh ngồi trên ghế phụ.
Cô ta đang mỉm cười nhìn tôi, trông thì yếu ớt vô tội nhưng lại đem cảm giác như kẻ chiến thắng.
Tôi che miệng khóc nức nở như một đứa bé bị bỏ rơi, cố gắng giãy giụa khỏi sự khống chế của cảnh sát, lao về phía Thẩm Tư Ngôn.
“Tại sao? Em không hại cô ta, tự cô ta đụng phải mà.”
Tôi không muốn khóc, nhưng nước mắt tôi lại tuôn rơi như ngọc, để lại những vệt trong vắt trên cần cổ mảnh khảnh.
“Vẫn không chịu thừa nhận à? Có camera làm chứng, cảnh sát đã kiểm chứng video đó rồi.”
Thẩm Tư Ngôn trông rất nghiêm nghị, tôi chưa từng nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh.
“Đúng là em có ở đó, nhưng lúc đó em muốn cứu cô ấy, chứ không phải đẩy cô ấy ra ngoài.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Tư Ngôn, mong anh ấy tin tôi một lần.
“Đừng làm tôi ghê tởm cô, việc mình làm thì phải tự chịu hậu quả.”
Thẩm Tư Ngôn buột miệng, sắc mặt vô cùng lạnh lùng, tôi chưa từng nhìn thấy anh ấy như vậy.
Tôi tuyệt vọng buông tay anh ấy ra. Anh ấy đứng đó, trong mắt là ánh nhìn thờ ơ.
Tôi khẽ cười, nước mắt lại chảy dài trên má. Lúc này, lời giải thích của tôi chẳng đáng một xu.
Đúng vậy, có video bằng chứng.
Nhưng chẳng lẽ video không thể chỉnh sửa?
Khi ấy, thế giới quanh tôi như dừng lại.
Tôi bị đưa lên xe cảnh sát…
Một vị cảnh sát qua nói chuyện với Thẩm Tư Ngôn, chưa nói được mấy câu thì anh ấy đã lên xe, thắt dây an toàn cho Lãnh Uyển Thanh. Sau đó, Thẩm Tư Ngôn bỏ đi thẳng mà không tìm nhìn tôi một cái.
07.
Hai năm rưỡi sau.
Tôi ra tù rồi.
Vì tôi cải tạo tốt nên được giảm án.
Sau khi ra cổng, tôi nhìn thấy Thẩm Tư Ngôn đứng bên xe, hình như anh ấy lại trưởng thành hơn rồi.
Thẩm Tư Ngôn mặc một bộ vest, mái tóc vuốt ngược ra sau, trông rất đẹp trai và khí chất. Đôi mắt anh ấy tối tăm và sâu thẳm, dù tôi có nhìn kỹ tới đâu thì dưới hàng lông mày cong cong ấy vẫn là mặt hồ tĩnh lặng tối đen như mực.
Ngoại hình của anh ấy để lại ấn tượng sâu sắc với người khác, dù là người có trí nhớ kém đến đâu.
Bảo sao, bảo sao tôi lại đi đến bước đường này.
“Cô vẫn sống à.”
Tiếc thay, mặt dễ nhìn mà ăn nói khó nghe.
“Đúng vậy, nhờ phúc của anh nên sống không tệ.”
Hai năm nay, tôi cứ tưởng trái tim mình đã gạch tên anh ấy. Nhưng tại sao mới gặp lại thôi, mà trái tim tôi đã nhói đau trong vô thức rồi nóng bừng lên;
Thẩm Tư Ngôn nhìn tôi, gần như không ngờ tôi lại nói như vậy.
Anh khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn lạnh lùng, rồi mở miệng nói một câu vô cùng tàn nhẫn: “Cô không xứng được sống tốt.”
Sắc mặt tôi trắng bệch, trái tim đang ngụy trang kỹ càng như vỡ tan thành từng mảnh.
“Lên xe đi, còn muốn tôi mời cô à?”
Thẩm Tư Ngôn đã ngồi lên xe, để một mình tôi đứng cạnh xe. Tôi cố nén cảm giác khó chịu trong lòng rồi mở cửa xe bước lên.
“Về nhà trước, tới đó cô biết nên nói gì và không biết nói gì chứ!”
Tôi ra vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nói một câu: “Biết rồi, anh sợ chú dì biết anh tống em vào tù thôi mà.”
Giọng nói lạnh nhạt truyền vào tai tôi nhưng không còn dễ nghe như trước. Thậm chí bây giờ tôi còn sợ nghe thấy tiếng anh nói.
“Đó là đáng đời cô, ai bảo cô hại Uyển Thanh thành như vậy. Cô ấy sẽ phải sống cả đời trên xe lăn, cô có biết cô ấy đau buồn đến mức nào không!”
Thẩm Tư Ngôn lập tức bóp lấy cổ tôi, hằn học gầm gừ với tôi.
Không hề nói quá, tôi cảm giác anh ấy muốn bóp c.h.ế.t tôi, dù sao tôi cũng đã hại người anh ấy yêu nhất.
Chỉ là, từ đầu đến cuối, người bị tổn thương chỉ có tôi.
Chưa một ai hỏi tôi đã bị oan thế nào, tại sao chưa kịp giải thích câu nào đã bị nhốt vào tù.
Chiếc xe lăn bánh, chúng tôi không nói chuyện nữa, chỉ còn tiếng động cơ vang lên bên tai.
Tự dưng tôi muốn khóc, thấy không đáng cho mình, không đáng cho 18 năm của mình. Tại sao tôi không hiểu nổi anh ấy?
Khi sắp tới nhà, Thẩm Tư Ngôn dừng xe rồi mua mấy món đồ đắt tiền, bảo tôi xách lấy.
Vừa vào nhà, bố mẹ Thẩm đã ôm tôi vào lòng.
“Giản Giản, sao con ra nước ngoài mà không gọi điện về, lần nào cũng là Thẩm Tư Ngôn truyền lời giúp con, làm mẹ nhớ c.h.ế.t mất.”
Mẹ Thẩm vẫn như trước. Được bà ấy ôm trong lòng, khóe mắt tôi cay cay.
Lâu lắm rồi không được ấm áp như này.
“Mẹ Thẩm, con học bận quá, lại còn phải khởi nghiệp, không có tí thời gian rảnh nào. Lần nào anh Tư Ngôn gửi tin cho bố mẹ cũng là con thức khuya gửi đó.”
Bố Thẩm đứng sau, cũng vui vẻ nhìn tôi.
“Giản Giản lại cao lên rồi, đúng là ngày càng xinh xắn. Mẹ con làm nhiều đồ ăn lắm, mau vào nhà rồi nghỉ ngơi đi.”
Bố Thẩm nhận đồ trong tay tôi.
“Sao Giản Giản về nhà mà mang nhiều đồ thế này, nặng lắm đấy. Bố mẹ muốn ăn gì thì tự mua được, đừng có để mệt nha con.”
Nghe vậy, nước mắt tôi lập tức tuôn rơi, không ai biết tôi đã sống sao trong hơn hai năm qua.
Trái tim tôi đã c.h.ế.t lặng từ lâu.
Nhưng bây giờ, cảm giác nó đang sống lại.
Quả nhiên, tình yêu là một liều thuốc bổ có thể cứu được một trái tim đã chết.
Đây là bữa ăn ngon nhất của tôi trong mấy năm qua nên tôi ăn hơi nhiều, bệnh dạ dày tôi chịu đựng mấy năm qua đã quay lại.
Tôi đau đớn cuộn tròn trên giường, nhưng vẫn tham lam tận hưởng hương thơm và hơi ấm đã lâu không gặp trên chiếc giường nhỏ.