11.
Trên đường đi, áp suất không khí thấp bất thường, chúng tôi không ai mở miệng ra nói câu nào.
Thẩm Tư Ngôn gọi điện báo bảo vệ đưa Lãnh Uyển Thanh về căn nhà cũ của cô ta.
Về tới biệt thự, Thẩm Tư Ngôn kéo tay tôi, lôi tôi lên lầu.
Vừa vào phòng, anh ta đã tóm lấy cổ tôi, hung hăng nói: “Giản Song, cô ghê tởm thật đấy, kiếm được đàn ông nhanh ghê, hay là cô cũng muốn ở bên anh ta rồi?”
Anh ta xé nát quần áo tôi rồi vứt tôi lên giường như phát điên.
“Lại còn trang điểm, làm vậy để quyến rũ thằng nào?”
Tôi vô cùng xấu hổ, sự nhục nhã choán lấy tâm trí tôi.
“Anh điên rồi, Thẩm Tư Ngôn.”
“Tôi xin anh đấy, Thẩm Tư Ngôn.”
Tôi cố gắng phản kháng nhưng không thể cản được bước tiến của anh ta.
Cuối cùng, tôi không còn sức chống cự nữa.
Tôi không biết mình đã ngất đi và tỉnh lại bao nhiêu lần, chỉ nhớ lần nào tỉnh lại cũng thấy mình đang ở một địa điểm khác nhau.
Nơi nào cũng bị Thẩm Tư Ngôn đánh dấu. Sau vài lần cố gắng, cuối cùng tôi cũng vất vả và khó khăn nói được một câu đơn giản:
“Đừng mà, Thẩm Tư Ngôn.”
Thẩm Tư Ngôn bỗng bật cười tóm lấy gáy tôi rồi kéo ra sau:
“Bé cưng, cứ hưởng thụ đi.”
Sau đó, anh ta hài lòng vuốt ve khuôn mặt tôi, tôi mơ màng nghe thấy.
“Song Song, anh nhịn hai năm rồi, cuối cùng em cũng thuộc về anh.”
Tôi nằm đó mê man, nhưng vẫn nghĩ thầm: “Thằng cha này điên rồi à?”
Hôm sau thức dậy, tôi không thấy Thẩm Tư Ngôn đâu nữa.
Mấy ngày liền đều không thấy anh ta.
Bác Phó chăm sóc tôi rất kỹ lưỡng, khó lắm tôi mới sống vui vẻ được mấy ngày.
Nhưng cứ đến đêm, tôi lại đau tới vã mồ hôi lạnh, rồi lại nhớ đến đêm đó.
Tôi không còn yêu anh ta, nhưng cơ thể tôi thì còn.
Nhiều ngày sau, cuối cùng tôi cũng thấy một Thẩm Tư Ngôn râu ria xồm xoàm. Anh ta uống quá chén.
Khóc lóc xin tôi tha thứ.
Sau đó tôi mới biết, bạn anh ta phát hiện ra Lãnh Uyển Thanh ngoại tình với một người tên Peter nên bỏ Thẩm Tư Ngôn ra nước ngoài.
Sau này, cô ta bị vợ Peter báo thù, gây ra tai nạn xe. Mà hôm đấy tôi chỉ tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy xe nên tính đẩy cô ta ra.
Còn về video, chính Lãnh Uyển Thanh đã tìm hacker ra tay.
Từ hôm ấy, ngày nào Thẩm Tư Ngôn cũng lấy lòng tôi, vô cùng chiều chuộng tôi.
Nhưng trái tim đã c.h.ế.t lặng thì sao mà sống lại được?
Sau đó, Thẩm Tư Ngôn nhận được điện thoại của bệnh viện.
“Anh là gì của Giản Song? Trong điện thoại của cô ấy chỉ có mỗi số điện thoại của anh. Bây giờ cô ấy đang cấp cứu, mời anh tới bệnh viện ngay.”
Thẩm Tư Ngôn cảm giác như trời đất quay cuồng, lập tức lái xe như bay tới bệnh viện, vượt không biết bao nhiêu cái đèn đỏ.
Khi chạy tới phòng cấp cứu, đèn cấp cứu vừa tắt, bác sĩ bước ra thì thấy Thẩm Tư Ngôn: “Tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, đã qua đời.”
Thẩm Tư Ngôn lập tức choáng váng, nước mắt lăn dài trên má, ngơ ngác đi vào trong phòng cấp cứu nhưng lại không dám lật khăn trắng ra nhìn.
“Xin chào, đây là bức thư cuối cùng bệnh nhân yêu cầu chúng tôi giao cho anh.”
Cô y tá bước vào đưa một lá thư cho Thẩm Tư Ngôn, anh giơ bàn tay run rẩy ra nhận.
Thẩm Tư Ngôn, tôi nghĩ rất nhiều cách gọi nhưng vẫn không biết nên gọi anh như nào. Tôi không muốn gọi anh trai, nhưng cũng không có tư cách gọi là chồng. Chắc đây là số phận của tôi, coi như anh được như ý, cuối cùng tôi cũng chết.
Tôi từng trách anh nhưng bây giờ thì không. Tôi yêu anh 18 năm, tuy không muốn thừa nhận, nhưng tôi chẳng quản nổi trái tim mình.
Thẩm Tư Ngôn, hãy chăm sóc tốt cho bố mẹ Thẩm. Mấy hôm trước tôi đi thăm họ, họ bảo tôi ăn nhiều vào, làm việc ít thôi, nói anh nuôi được tôi. Tôi đã đồng ý với họ, nhưng tiếc thay lại phải nuốt lời. Anh xin lỗi họ giúp tôi nhé.
Đừng buồn, tôi tới một thế giới rất vui vẻ, có cả bố mẹ tôi. Mong rằng ở thế giới đó, không có quá nhiều đau khổ đang chờ đợi tôi.
Tạm biệt, Thẩm Tư Ngôn!