Bố tôi vì mục đích liên hôn thương mại nên đã gả tôi cho một tổng giám đốc.
Vị tổng giám đốc này cao 1m8, chưa bao giờ về nhà.
Kết hôn gần nửa năm, tôi thậm chí còn không nhớ rõ mặt mũi anh ta trông như thế nào.
Tuy nhiên, vị giám đốc này lại rất giàu có, hàng tháng đều đặn chuyển khoản cho tôi 1 triệu xem như phí sinh hoạt.
Tôi sắp cười chớt mất.
Chồng không về nhà, lại còn có nhiều tiền để tiêu, cuộc sống như vậy thật là quá tuyệt vời.
1.
Vui chơi với chị em đến tận 3 giờ sáng, tôi say khướt trở về nhà.
Vừa bật đèn, tôi đã thấy một người đàn ông lạ mặt đang ngồi trên giường của mình, còn rất không vui nói với tôi: “Cuối cùng em cũng về rồi.”
Tôi giật mình, lập tức khóa cửa phòng lại và chuẩn bị gọi cảnh sát.
Đằng sau cánh cửa, giọng người đàn ông trầm thấp lại vang lên: “Tống Nhan Nhan, em không phải đã quên tôi là ai đấy chứ?”
Tôi đang say nên chẳng buồn để ý đến lời nói của anh ta, vừa lóng ngóng móc điện thoại vừa hét vào mặt anh ta: “Tôi mặc kệ anh là ai. Anh xong đời rồi, tội đột nhập nhà riêng, anh chờ ngồi tù mọt gông đi.”
“Tống Nhan Nhan! Tôi là chồng em!”
Hả? Chồng?
Não bộ của tôi như bừng tỉnh khỏi cơn say, cuối cùng tôi cũng nhớ ra.
Đúng rồi! Tôi còn có một người chồng!