Ảnh Đế Hồ Ly

Chương 1


Tôi giận dỗi Lục Hoài Cẩn nên tức giận đăng một câu tus lên Weibo: “Tôi muốn cảnh hôn!”

Sau đó lập tức có đạo diễn gửi kịch bản cho tôi.

Nhưng mà khi tôi đến trường quay xem thì.

Cứu mạng.

Sao nam chính lại là Lục Hoài Cẩn?

1.

Xe bảo mẫu vừa lái đến trường quay thì tôi đã hối hận.

Tôi nài nỉ người đại diện: “Hay là tôi không đóng nữa.”

Dù sao thì lúc đó tôi cũng chỉ nhất thời xúc động mà thôi.

Gia nhập giới giải trí ba năm, nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn chỉ đóng phim học đường. Điều tệ nhất đó là cảnh hôn cũng chỉ là hôn giả nhờ góc quay.

Còn hôn thật thì chưa hôn bao giờ.

Hơn nữa đó không chỉ là nụ hôn đầu trên màn ảnh, mà đó còn là nụ hôn đầu trong đời thật của tôi.

Nghĩ vậy, tôi nhất thời nổi giận với Lục Hoài Cẩn, và giờ nhận lại cái giá thật đắt.

Người đại diện tuyệt tình từ chối: “Không được, đã ký hợp đồng rồi, nếu làm trái hợp đồng thì phải bồi thường tiền đấy.”

Tôi bày ra vẻ mặt cầu xin.

Chết rồi.

Lần này lỡ chơi quá trớn.

2.

Điều khiến cho tôi càng thêm hoảng loạn đó là cảnh đầu tiên chính là cảnh hôn…

Mãi cho đến trước giờ quay chụp, tôi vẫn không biết ai đảm nhận vai nam chính.

Đạo diễn bày ra vẻ mặt bí ẩn, nói với tôi: “Sẽ không khiến cô thất vọng đâu.”

Nhưng dù người đó có là người đẹp trai nhất giới giải trí thì tôi cũng chẳng muốn trao nụ hôn đầu cho một kẻ xa lạ đâu.

Khoảnh khắc nghe được tiếng “Action”, lòng tôi lạnh lẽo.

Chỉ đành thấy c.h.ế.t không sờn, nhắm mắt lại.

Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì trước mắt lại xuất hiện Lục Hoài Cẩn.

Tôi khiếp sợ nhìn anh, lắp bắp nói: “Anh, anh…”

Lục Hoài Cẩn nắm lấy cổ tay tôi, ghé vào bên tai tôi nói: “Không phải là bà xã muốn đóng cảnh hôn à? Vậy ông xã đành giúp em vậy.”

Dứt lời, anh khép hờ mắt, khẽ hôn lên đôi môi hơi hé mở vì ngạc nhiên của tôi.

Tôi không hề nhắm mắt.

Gương mặt tuấn tú của Lục Hoài Cẩn gần trong gang tấc, hàng lông mi dài cọ vào làm mí mắt tôi ngứa ngáy.

Đầu tôi ngập trong cơn choáng váng, chỉ có thể ngẩn người mặc cho anh cướp đoạt lấy hơi thở của mình.

Sau nụ hôn kéo dài, Lục Hồng Cẩn chống tay lên chiếc bàn sau lưng tôi, ghé vào bên tai tôi nói: “Tri Tri, anh sai rồi, tha thứ cho anh nhé?”

Giọng nói dịu dàng khe khẽ của người đàn ông như một liều thuốc ngủ ru tôi vào cơn say đắm.

3,

Cuộc hôn nhân của tôi và Lục Hoài Cẩn được phụ huynh hai bên định đoạt.

Thân là con gái rượu của nhà họ Trầm, người lớn trong nhà luôn luôn cưng chiều tôi, dù cho tôi có đòi cái gì cũng đồng ý.

Nhưng khi ấy, bọn họ lại quyết tâm muốn gả tôi cho Lục Hoài Cẩn.

Theo những tin đồn mà tôi tìm hiểu được, Lục Hoài Cẩn này không chỉ lớn tuổi mà còn xấu xí, hơn nữa nghe nói từ đó tới giờ chưa thấy anh có bạn gái bao giờ, hình như là do xu hướng tính dục.

Vì vậy tôi lại càng thêm kháng cự mối hôn sự này.

Vào ngày xem mắt, tôi ăn mặc phong cách một lời khó nói hết, muốn ép anh từ hôn.

Nhưng khi gặp được Lục Hoài Cẩn, tôi lập tức há hốc miệng vì kinh ngạc.

Lớn tuổi?

Ngoại hình xấu xí?

Con mẹ nó ai tung tin vịt vậy?

Người ta rõ là trai đẹp ưu tú đấy nhé?

Người đàn ông sở hữu gương mặt lam nhan họa thủy, đôi mắt lạnh lùng, cả người mang khí chất tiêu điều, c.h.ế.t chóc, ấy nhưng mà… Hai con ngươi lại dịu dàng đến lạ.

Bốn mắt chạm nhau, tôi chợt cảm thấy thân quen, cứ như thể đây không phải lần đầu chúng tôi gặp mặt mà đã từng gặp trước đây rồi.

Quan trọng nhất là, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt anh, tôi lại cảm giác mình nhất định phải cưới người này.

Đáy lòng tôi dứt khoát chốt ngay anh chàng này. Thế là chẳng quan tâm nhiều nữa, tôi lập tức tiến tới cấm lấy bàn tay đẹp như tạc tượng đang đặt trên bàn của anh.

“Anh trai này ơi, anh có mang bản sao chép hộ khẩu theo không? Chúng ta kết hôn nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.