Ảnh Đế Phản Diện Có Chút Lương Tâm

Chương 1-4


Giới thiệu:

Hợp tác cùng nam thần đình đám chuyển thể kịch bản tôi viết. Anh ấy diễn vai tên biến thái bẩm sinh trong truyện của tôi chân thật đến đáng sợ.

Khán giả ai nấy đều khen ngợi diễn xuất tuyệt vời của anh ấy, chỉ mình tôi là hoảng sợ đến mức không thể tả. Mỗi cử chỉ, hành động của anh ấy đều giống hệt tên bệnh hoạn trong truyện.

Cho đến một đêm nọ, nam thần siết chặt eo tôi: “Bé ngoan, lâu rồi không gặp.”

Tôi sững sờ tại chỗ, “hắn” đã đến.

 

1

 

Tôi tên là Ôn Nhu, một tiểu thuyết gia mạng.

Sau khi sáng tác xong cuốn “Xuyên sách: Tôi phản sát tên bệnh hoạn”, tôi ngộ ra một đạo lý, viết truyện thì sung sướng nhất thời, xuyên sách thì đúng là hỏa thiêu cả đời.

Ngày thứ ba trở về từ thế giới trong sách, tôi vẫn còn sợ hãi, mỗi ngày đều tự vấn bản thân tại sao lại viết ra một tên biến thái bẩm sinh như vậy.

Tên đáng ghét khó chiều!

Sau khoảng thời gian dài ở nhà tự giải khuây, tôi nhận được lời mời hợp tác.

Có một vị đạo diễn nổi tiếng rất thích cuốn sách này của tôi, muốn hợp tác chuyển thể.

Tôi có chút do dự, một mặt là một tác giả kém tiếng như tôi không ngờ tác phẩm của mình lại có ngày được chuyển thể thành phim.

Mặt khác, tất cả những gì xảy ra trong sách đều là trải nghiệm của chính bản thân mình, để lại cho tôi không ít bóng ma.

Vị đạo diễn rất có thành ý, đã dẫn theo trợ lý bay đến tận nơi.

Sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi đồng ý hợp tác.

Khi nhìn thấy danh sách diễn viên chính được xác nhận, tôi có chút ngạc nhiên.

Nữ chính là một tiểu hoa đán mới nổi trong giới giải trí.

Còn nam chính, là Bùi Triệt —Nam thần đình đám nhất hiện nay của giới giải trí, Ảnh đế trẻ tuổi nhất lịch sử. Sở hữu gương mặt điển trai cùng diễn xuất tinh xảo, anh ấy đã chinh phục vô số người hâm mộ.

Không ngờ vị đạo diễn này lại có thể mời được nhân vật tầm cỡ như anh ấy để đảm nhận vai nam chính.

Dường như nhận ra sự ngạc nhiên của tôi, vị đạo diễn chỉ mỉm cười: “Tôi tin tưởng vào diễn xuất của cậu ấy.”

Ký xong hợp đồng, trở về nhà, tôi liền nhận được một lời mời kết bạn.

[“Triệt” muốn kết bạn với bạn.]

 

2

 

Đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn: 【 Ôn tiểu thư, chào cô, tôi đã xem qua kịch bản, rất hứng thú với vai diễn này, mong được cô chỉ giáo thêm. 】

Không ngờ một Ảnh đế nổi tiếng như vậy lại gần gũi đến thế.

Sau khi lịch sự đáp lại, tôi lên mạng tìm kiếm thông tin về Bùi Triệt. Ra mắt ba năm, không hề có bất kỳ tin tức tiêu cực nào, là nam thần hoàn hảo trong lòng mọi người.

Mí mắt tôi giật giật, càng mê người thì càng nguy hiểm. Đứng dậy rót cho mình một cốc trà, tự nhủ bản thân đừng suy nghĩ lung tung.

Chẳng mấy chốc đã đến ngày khai máy.

Trong hợp đồng, vị đạo diễn có đề nghị tôi theo sát quá trình quay phim, để diễn viên có thể nắm bắt được vai diễn tốt hơn.

Sau nhiều ngày, đọc kỹ lại nội dung truyện, cảm giác như mới chỉ ngày hôm qua. 

Trên kịch bản hằn lên một bóng đen. Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp một đôi mắt sáng long lanh đang nhìn mình.

“Ôn Nhu lão sư, hợp tác vui vẻ.”

Bùi Triệt có làn da rất trắng, ngũ quan tinh xảo, nốt ruồi lệ ở khóe mắt càng thêm yêu mị. Bàn tay anh ấy chìa ra dừng lại giữa không trung.

Tôi vô thức đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”

Tay anh ấy rất lạnh, khoảnh khắc chạm vào khiến tôi bất giác rụt tay lại.

Bùi Triệt cười cười: “Xin lỗi, Ôn Nhu lão sư.”

Tôi mỉm cười không nói gì. Vị Ảnh đế này có vẻ rất dễ gần.

 

3

 

Quá trình quay phim nhanh chóng bắt đầu. Bùi Triệt quả không hổ danh là Ảnh đế, rất nhanh đã nhập vai.

Cảnh quay hôm nay là cảnh nam chính bệnh hoạn phát hiện ra nữ chính xuyên sách, hai người nhìn nhau giữa đám đông.

Đạo diễn đã hô cắt nhiều lần.

Nữ diễn viên là người mới, mãi vẫn chưa thể nhập vai, không thể bắt kịp diễn xuất của Bùi Triệt, suýt chút nữa thì bật khóc.

Bùi Triệt vẫn kiên nhẫn an ủi cô ấy.

Đúng lúc điện thoại đổ chuông, tôi ra ngoài nghe máy. Lúc quay lại, tôi cảm nhận được một ánh mắt đầy xâm chiếm đang nhìn mình.

Nhìn qua người nữ diễn viên, tôi bắt gặp đôi mắt đen láy sâu thẳm của Bùi Triệt.

“Cắt!” Đạo diễn lại hô dừng, lần này không phải vì nữ diễn viên.

Ông ấy có chút bất lực nói: “Tiểu Bùi, em sao thế, nhìn Ôn Nhu lão sư của chúng ta làm gì?”

Bùi Triệt khẽ cười: “Xin lỗi, Ôn Nhu lão sư vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của em.”

Tôi vội vàng xin lỗi, rồi trở về chỗ ngồi của mình.

Tim đập nhanh quá!

Bùi Triệt, anh ấy diễn giống thật đấy.

 

4

 

Bùi Triệt đang diễn vai nam chính trong truyện của tôi – Kỳ Bách, là một nhân cách tiêu cực kiểu P do chính tay tôi tạo ra, một tên biến thái bẩm sinh.

Quá trình quay phim vẫn đang tiếp tục, tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Lúc tỉnh dậy, trên người tôi đã được khoác thêm một chiếc áo khoác đen.

Bùi Triệt ngồi bên cạnh, chăm chú đọc kịch bản, ánh đèn mờ ảo chiếu lên gương mặt anh, càng thêm phần tái nhợt giống như một chàng ma cà rồng quý tộc trong lâu đài cổ xưa của châu Âu.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, giọng nói có phần lười biếng: “Cô tỉnh rồi, Ôn Nhu lão sư.”

Lúc tỉnh dậy đã thấy phim trường vắng tanh, tôi có chút ngại ngùng.

Bùi Triệt lật giở kịch bản trong tay, liếc nhìn tôi đầy ẩn ý: “Ôn Nhu lão sư, tại sao cô lại muốn viết ra một nam chính như vậy?”

Tôi cười khổ: “Nhất thời nổi hứng.”

Bùi Triệt không nói gì thêm, đôi mắt đen láy trở nên u ám, tiếp tục nhìn kịch bản.

Trước đây, tôi từng đọc được trên mạng rằng anh ấy là người rất nghiêm túc trong công việc. Bây giờ xem ra, anh ấy không chỉ đơn giản là nghiêm túc.

Lúc đứng dậy, vì ngủ quá lâu nên chân tôi bị tê, đầu óc choáng váng.

Cảm giác sắp đổ, Bùi Triệt nhanh tay lẹ mắt kéo tôi lại, tôi liền ngã nhào vào lòng anh ấy.

Chỉ nghe thấy tiếng rên khẽ đầy nam tính trên đỉnh đầu.

Đầu anh ấy tựa vào vai tôi, giọng nói có chút khàn khàn: “Nhu Nhu.”

Tôi lập tức cảm thấy ớn lạnh sống lưng liền đẩy anh ấy ngã xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.