Mẹ nói: “Con sắp đăng ký nguyện vọng đại học rồi phải không? Bố mẹ có thể giúp con, đưa con vào một trường tốt hơn. Con muốn học ngành báo chí, sau này mối quan hệ của bố mẹ cũng sẽ là nguồn tài nguyên cho con.”
Bố lại nói: “Khi con đến với chúng ta, con đã quá lớn, chúng ta nghĩ rằng tính cách của con đã được hình thành. Đến tận thời gian gần đây chúng ta mới thực sự hiểu con. Càng hiểu, chúng ta càng ngạc nhiên về con.”
“Tính cách không chịu thua của con giống mẹ, sự lạnh lùng lý trí của con lại giống bố. Con chính là món quà quý giá nhất mà ông trời ban tặng cho chúng ta.”
Thấy tôi im lặng, họ có chút thất vọng, rồi nói: “Là lỗi của chúng ta, chúng ta không nên phớt lờ con. Mối quan hệ máu mủ là không thể cắt đứt. Diệp Huỳnh, tha thứ cho bố mẹ được không?”
Khi họ nói, trong mắt họ chỉ có tôi.
Tình thương mà tôi từng khao khát nhất giờ đây đã nằm ngay trong tầm tay, nhưng tôi vẫn từ chối một cách dứt khoát, không chút nương tay.
“Tôi không cần.” Tôi nói: “Tôi không cần sự giúp đỡ của các người, và tôi cũng không cần các người.”
“Suốt mười bảy năm qua, không có sự chăm sóc của bố mẹ, tôi vẫn lớn lên. Từ nay về sau, tôi sẽ còn sống tốt hơn. Khi tôi cần các người nhất, các người không có ở đó. Về sau, các người cũng không cần phải xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.”
“Không phải như vậy! Chúng ta không cố tình làm vậy!” Mẹ tôi kích động lên tiếng. Bà nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy nước mắt van xin: “Diệp Huỳnh, con không biết lúc con mới chào đời, chúng ta đã vui mừng đến nhường nào. Chúng ta ước gì có thể tặng cả thế giới cho con.”
“Nhưng các người đã không biết trân trọng tôi. Các người có thêm đứa con khác và dồn hết tình yêu cho nó. Không, thậm chí các người cũng không yêu nó. Các người chỉ chìm đắm trong cảm giác cao cả mà việc nuôi dưỡng con của đồng nghiệp mang lại. Các người chỉ yêu chính mình.”
Khi tôi nói xong, họ im lặng, không thể phản bác.
Lâu sau, giọng họ lại vang lên, không còn sự kiêu ngạo và chắc chắn như trước, mà là sự cầu xin trong âm thầm: “Thật sự không thể cho chúng ta một cơ hội nữa sao? Thời gian trước chúng ta vẫn chung sống khá tốt mà, đúng không?”
Nhưng vừa dứt lời, Tô Dao – người đã lén nghe từ bên ngoài, cuối cùng không nhịn được nữa, lao vào phòng khóc lóc và làm loạn.
“Cô ta đã không cần hai người nữa! Tại sao hai người lại làm khổ mình như thế? Con mới là con gái của hai người mà!” Cô ta ngồi bệt xuống đất, gào khóc, khiến tình hình trở nên hỗn lọan thêm một lần nữa.
Nhìn cô con gái đã bị chiều hư, bố mẹ tôi trông đầy mệt mỏi. Trước đây, họ vì sợ bị nói là đối xử tệ với con của đồng nghiệp, nên nuông chiều Tô Dao quá mức. Giờ đây, họ chỉ còn cách nhắm mắt tiếp tục duy trì sai lầm này.
Cuộc sống của họ sẽ còn dài, và họ sẽ cứ mãi hành hạ lẫn nhau như thế.
Trong những năm tháng về sau, mỗi khi nhìn thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn, xuất sắc mà trầm lặng, họ sẽ lại bị nhắc nhở về điều mà họ đã đánh mất.
10.
Tôi đã chọn học ở một trường đại học cách xa nhà, và sau khi hoàn tất thủ tục nhập học, tôi cắt đứt hoàn toàn liên lạc với họ.
Có lẽ vẫn còn hy vọng vào Tô Dao, họ bắt đầu dồn hết tâm sức vào việc cho cô ta học lại. Mẹ tôi thậm chí bỏ cả công việc để chăm sóc Tô Dao, như thể đánh cược tất cả vào lần này.
Tô Dao cũng hứa hẹn rằng lần này nhất định sẽ thi được điểm cao, không để bố mẹ thất vọng. Nhưng một năm sau, kết quả vẫn không như mong đợi. Tô Dao chỉ đạt được 230 điểm, thậm chí không đủ điểm để vào trường cao đẳng gần nhà.
Mẹ tôi lao đến trường để chất vấn, rồi mới biết trong suốt thời gian ôn thi lại, Tô Dao đã yêu đương với bạn học cùng lớp. Việc ôn thi lại vốn dĩ đã nhàm chán và áp lực, đặc biệt là khi cô ta còn phải gánh nặng tâm lý rất lớn. Vì vậy, khi có ai đó tỏ ra quan tâm hơn mức bạn bè, Tô Dao lập tức lao vào mối tình đó như thiêu thân.
Giờ đây, khi cô ta một lần nữa trượt đại học, bố mẹ tôi thậm chí chẳng còn đủ sức để trách mắng. Họ chỉ bảo cô ta nhanh chóng chuẩn bị cho lần ôn thi lại thứ ba.
Đêm đó, mẹ tôi lại đổi số điện thoại và gửi tin nhắn cho tôi, trải lòng về những nỗi khổ và hối tiếc của bà.
Bà hối hận vì đã không biết trân trọng tôi, cũng như không dạy dỗ Tô Dao cẩn thận. Giờ đây, bà đã mất cả công việc, cuộc sống trở nên hỗn độn và khốn đốn. Những đêm không ngủ được, bà luôn nhớ về tôi – đứa con gái từng toàn tâm toàn ý dành tình thương cho họ, một cô con gái xuất sắc.
Tôi chỉ cười khẩy.
Ngày trước, họ chiều chuộng Tô Dao vì sự bướng bỉnh và ngang ngược của cô ta. Bây giờ, khi sự ngang ngược đó làm tổn hại đến lợi ích của chính họ, họ mới bắt đầu nhớ đến sự ngoan ngoãn và thấu hiểu của tôi.
Những người như họ, tôi sẽ không bao giờ tin vào cái gọi là “tình yêu” mà họ nói nữa. Biết rút lui đúng lúc chính là lựa chọn đúng đắn nhất.
11.
Sau lần ôn thi lại thứ ba không lâu, Tô Dao bỏ nhà ra đi, sống chung với bạn trai. Lần này, bố mẹ tôi thậm chí không báo cảnh sát, cứ thế coi như không có chuyện gì xảy ra.
Một năm sau, Tô Dao quay về, mang theo những cảm xúc cực đoan và đ//iên loạn hơn. Cô ta như một quả bom nổ chậm, ở lì trong nhà, ngày qua ngày hành hạ thần kinh của bố mẹ tôi.
Cô ta cấm bố mẹ nhắc đến tôi, nếu không cô ta sẽ nổi đ//iên phá phách. Nhưng càng như vậy, bố mẹ lại càng nhớ tôi hơn. Cuối cùng, một ngày nọ, khi phát hiện mẹ vẫn lén lút viết thư cho tôi, Tô Dao đã đẩy bố mẹ từ trên cầu thang xuống.
Bố tôi bị chấn thương ở đầu, trở thành người thực vật. Mẹ thì may mắn hơn, hồi phục sau thời gian ngắn, nhưng bà kiên quyết đưa Tô Dao vào tù sau khi ra viện.
Sau đó, tôi tiếp tục học lên thạc sĩ, tiến sĩ, sự nghiệp thăng tiến không ngừng. Tin tức về bố mẹ chỉ đến khi bà chủ động liên lạc với tôi, bảo rằng còn vài thứ trong nhà chưa đưa cho tôi. Ban đầu tôi định bỏ qua, nhưng suy nghĩ một lúc, tôi quyết định quay về.
Lần này gặp lại, tôi hầu như không nhận ra người phụ nữ từng rạng rỡ, kiêu sa ngày nào. Bà già đi nhanh chóng, tóc đã lấm tấm bạc, dáng đi hơi còng xuống. Vừa nhìn thấy tôi, mắt bà sáng lên, vội vàng tiến đến định nắm tay tôi, nhưng tôi né tránh.
Bỏ qua ánh mắt thất vọng của bà, tôi thẳng thừng hỏi: “Bà nói còn cái gì muốn đưa tôi sao?”
Bà lấy ra một tờ giấy chứng nhận mà tôi có chút xa lạ. Đó là tấm bằng khen tôi đạt giải trong cuộc thi viết năm lớp 12. Bằng khen được gửi trả lại vào năm nhất đại học của tôi, cùng với bài văn có tiêu đề nổi bật: “Cha mẹ của tôi.”
Lúc ấy, tôi đã viết về những bậc phụ huynh trong tưởng tượng, yêu thương tôi vô điều kiện. Mẹ hiền hậu, dịu dàng, còn cha thì khoan dung, nhân ái, chúng tôi sống trong một gia đình hạnh phúc.
Mẹ của tôi cầm chặt bài văn đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, nước mắt lăn dài trên má.
“Tiểu Huỳnh, bây giờ mẹ mới biết thế nào là làm một người mẹ tốt. Con có thể cho mẹ thêm một cơ hội không? Lần này mẹ hứa sẽ yêu thương con, chỉ yêu mình con thôi.”
…
“Không cần đâu.”
Đã từng, tôi thực sự khao khát tình yêu của họ. Nhưng giờ đây, tôi đã không cần nữa. Tôi tự lập, biết cách tồn tại, kiếm tiền và chăm sóc bản thân, dù trong những ngày tháng không ai quan tâm đến tôi. Tôi đã sống như vậy từ trước đến nay, và tôi không hề cảm kích họ.
Cánh cửa khẽ mở, một bóng dáng quen thuộc bước vào. Đó là Tô Dao, sau khi ra tù, cô ta vẫn sống cùng mẹ. Không có bằng cấp, lại từng ngồi tù, cô ta không thể tìm việc làm, ngày ngày ăn bám mẹ.
Thấy tôi, cô ta ngẩn ra một lát rồi lập tức quay đi, nhìn thẳng vào mẹ, giọng điệu thô lỗ: “Bà già, còn không mau đi nấu cơm, bà muốn để tôi chet đói à?”
Mẹ tôi không đáp, chỉ nhìn tôi với ánh mắt cầu xin, mong tôi ở lại để trò chuyện với bà. Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng gạt tay bà ra, không nhận lấy sự níu kéo đó.
Mỗi người có số phận riêng. Chính họ đã lựa chọn để cuộc đời mình trở nên hỗn loạn như bây giờ, vậy thì hãy sống mãi trong quá khứ và hối hận về những gì đã qua. Còn tôi thì khác, tôi sẽ luôn tiến về phía trước.
[HẾT]