1
Cố Thâm về nước rồi, là khi tôi lướt nhật ký bạn bè nhìn thấy.
Mười nghìn năm không đăng bài lên nhật kí bỗng nhiên đăng một hình ở sân bay, tôi có chút sửng sốt vội bấm vào trang cá nhân để xác nhận.
Thật sự là Cố Thâm.
Quả nhiên người sống lâu quá chuyện gì cũng có thể gặp.
Tôi bấm vào bức ảnh không có một dòng trạng thái nào, duy nhất chỉ có một bức ảnh, nhìn rồi lại nhìn, không hiểu sao tôi lại liên tưởng đến bài viết duy nhất trên tường của tổng tài bắt đầu bằng việc trở về Trung Quốc.
Tổng tài: “Trở về rồi, nên lấy lại những thứ thuộc về mình.”
Tôi nằm trên giường tưởng tượng ra Cố Thâm nói những lời này.
Phụt một tiếng, tôi chính là cười một tiếng rất to.
Làm ơn đi, một đứa nhóc giả vờ làm người lớn sẽ kiến người ta cười chết mất.
Nhưng khi đến tối, tôi cười không nổi nữa rồi, nhìn thấy người tôi chỉ coi là đứa nhóc đang ngồi trước mặt tôi mặc khoác lên người bộ trang phục vô cùng sang trọng, nói với tôi những lời không thể nào tin được.
“Kết hôn với ai cũng là kết, tại sao không kết hôn với tôi.”
Cố Thâm cao lớn, cao cao tại thượng nhìn xuống tôi, giống như đang nói một câu chuyện nhỏ không ai quan tâm.
“Cái gì?”
Tôi choáng váng đến mức đập bàn, mà quên rằng bàn ăn ở nhà hàng cao cấp này là làm từ đá cẩm thạch.
Một tay này đập xuống, bàn không hề xê dịch, lòng bàn tay tôi lại tê dại đi vì đau.
Tôi hít một hơi thật sâu, rút tay lại vẩy rồi lại vẩy cho xua đi cảm giác này.
Phía đối diện Cố Thâm đang nhìn tôi, tôi phát hiện anh ta đang nheo mắt lại.
Như là đang cười nhạo trên sự ngu ngốc của tôi.
Ánh sáng đèn trần màu vàng nhạt ấm áp chiếu lên người Cố Thâm, như phủ lên người anh ta một tầng hào quang, ngũ quan thâm thúy, sắc bén, uy nghiêm.
Thằng nhóc này sao lại đẹp trai dữ vậy? Sao trước đây tôi không nhận ra?
Lẽ nào ở nước ngoài còn có kỹ thuật dưỡng nhan tốt như vậy, bị Cố Thâm tu luyện được rồi sao?
Nhận thấy suy nghĩ của bản thân càng ngày càng bay xa, mạnh mẽ nắm lấy kéo nó trở về.
Tôi giống như người lớn dạy bảo trẻ con: “Anh có biết mình đang nói cái gì không?”
Cố Thâm khoanh tay ánh mắt rơi vào tôi: “Đương nhiên biết, người không rõ chính là em, có cần tôi lặp lại lần nữa không?”
Tôi bưng ly nước trên bàn uống một ngụm lớn, tiến sát mép bàn trừng mắt nhìn chằm chằm Cố Thâm.
Đầu óc anh ta có phải bị hỏng rồi không, nếu không sao lại nói ra lời muốn kết hôn với tôi.
2
Có lẽ chính là bởi tôi sinh sớm hơn anh ta một giờ, cho nên lúc nhỏ tôi hơn anh ta về mọi mặt, ngay cả chiều cao cũng vậy.
Năm 6 tuổi, tôi nhìn Cố Thâm thấp hơn tôi nửa cái đầu, khoanh tay kiêu hãnh bảo anh ta gọi tôi là chị.
Tôi nghĩ khi đó Cố Thâm đã không phục.
Anh ta ngẩng đầu lạnh lùng nhìn tôi, ý tứ như muốn nói: “Muốn tôi gọi chị, nằm mơ.”
Không đạt được mục đích, việc tôi muốn Cố Thâm gọi tôi là chị đã trở thành chấp niệm sâu nhất của tôi, cho nên tôi quyết định thay đổi chiến lược.
Tôi và Cố Thâm học cùng một trường tiểu học, cho dù cả hai chúng tôi đều rất phản đối, vô cùng không tình nguyện, nhưng dưới áp lực của hai người mẹ thân thương chúng tôi chỉ có thể chọn nắm tay nhau cùng đi học.
Lúc tôi và Cố Thâm đi học có rất nhiều phụ huynh cũng đưa đón con mình đi học, bọn họ không biết chỉ nhìn hai bọn tôi một cao một thấp, tươi cười nói: “Ôi chao, nhìn xem chị gái và em trai người ta cùng đi học, thật làm cho người ta bớt lo lắng.”
Lúc này tôi sẽ trưng ra một nụ cười vô cùng ngọt ngào tặng kèm chiếc má lúm đồng tiền vô cùng xinh xắn.
“Mẹ nói con làm chị phải chăm sóc tốt cho em trai của mình.”
Đương nhiên tôi sẽ nhận được lời khen của tất cả mọi người.
“Chị gái thật ngoan, em trai cũng rất đáng yêu.”
Tôi đắc ý nhìn về Cố tiểu Thâm, hừ, cho dù không gọi chị nhưng tất cả mọi người đều biết anh ta là em trai của tôi hehe…
Tôi nhìn thấy được Cố Thâm rất tức giận.
Nhưng lại không có cách nào chống lại tôi, qua tiểu học, cái đầu của Cố tiểu Thâm vẫn không thể vượt qua tôi, chỉ có thể ngày qua ngày đen mặt yên lặng chịu đựng chuyện tôi đi khắp mọi nơi tuyên bố với người khác tôi là chị của anh ta.
3
Lên cấp hai, tôi không còn cố chấp chuyện để Cố Thâm gọi tôi là chị nữa, bởi vì có những chuyện khác làm tôi hứng thú hơn.
Xuân tâm manh động, thời niên thiếu chắc chắn ai cũng đã từng trải qua cảm giác này.
Tôi cũng không ngoại lệ, sự chú ý của tôi đã chuyển sang người đàn anh lớn hơn tôi một lớp.
Tôi không chắc đây có phải là thích hay không, nhưng tôi không nhịn được mà theo dõi muốn gần gũi với anh hơn.
Vì thế, tôi giống như cô thiếu nữ gặp được mùa xuân mà viết một bức thư tình.
Nhưng người đầu tiên nhìn thấy bức thư này không phải là đàn anh kia, mà là Cố Thâm.
Cố Thâm cầm bức thư màu hồng nhạt, vẻ mặt khinh thường nhìn tôi, môi mỏng mấp máy.
“Tô Mặc, mắt nhìn của cậu thật kém.”
Tình yêu non nớt của tôi vừa mới nảy mầm đã bị thằng nhóc thối này chà đạp không đáng một xu, tôi nháy mắt liền bùng nổ.
Tôi lạnh lùng mắng: “Ai cho cậu đụng vào cặp sách của tôi, cút.”
Vẻ mặt Cố Thâm không hề thay đổi, chỉ liếc nhìn tôi, đặt bức thư trong tay lên bàn, rồi rời đi mà không quay đầu lại.
Ngày hôm sau, chuyện tôi yêu sớm đã bị ba mẹ tôi phát hiện, tôi được họ liên hợp “giáo dục” cả một buổi tối.
Suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là Cố Thâm đã nói ra chuyện này, dù sao anh ta cũng bởi vì chuyện hồi bé mà ghi hận tôi trong lòng.
Tôi liền chạy đến nhà Cố Thâm tìm anh ta đối chất.
Cố Thâm nhìn tôi cũng không phủ nhận, lần này là tôi đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Mối quan hệ không mấy tốt đẹp của chúng tôi bắt đầu đóng băng.
Chúng tôi như những người xa lạ, cho dù có vô tình đụng phải nhau cả hai cũng chỉ ra ánh mắt chán ghét, sau đó đường ai nấy đi.
Cấp hai năm thứ ba, Cố Thâm bắt đầu trưởng thành, cao hơn tôi nhiều hơn cả một cái đầu.
Tôi thấy Cố Thâm thay đổi cũng chỉ hơi ngạc nhiên, chứ không có chút giao tiếp nào.
Tôi quay cuồng với cuộc sống những năm cuối cấp vô cùng bận rộn, tôi đỗ vào một trường đại học mà mình yêu thích, Cố Thâm lại chọn đi nước ngoài.
Sau đó cũng không còn liên lạc nữa.
3.1
“Theo tôi được biết, dì Tô đang bận rộn sắp xếp xem mắt cho em, mà tôi vừa vặn cần một nửa kia trên danh nghĩa, hơn nữa chúng ta kết hôn còn có thể đạt thành tâm nguyện của ba mẹ hai bên, cớ sao không làm chứ?”
Cố Thâm không nhanh không chậm nói.
Phản ứng đầu tiên của tôi là, cách một vòng đại dương sao anh ta biết được chuyện tôi đi xem mắt?
Lại nghĩ, chuyện đi xem mắt mẹ tôi đã đồn hết cùng làng cuối xóm có ai mà không biết chứ.
Nghĩ xa hơn một chút, vượt đại dương cũng không phải không thể.
Chuyện là như thế này.
Khoảng thời gian trước lúc trên bàn ăn tôi vô tình nói là không muốn kết hôn, muốn sống một mình.
Không ngờ mẹ tôi lại kịch liệt phản đối, thế cho nên bà lập ra một danh sách suốt ngày bắt tôi đi xem mắt.
Tôi gần như sụp đổ luôn.
Mấy ngày nay đi ra đường gặp phải hàng xóm bên cạnh, câu đầu tiên họ nói chính là:
“Mặc Mặc, lại đi xem mắt à?”
Điều đó càng khiến tôi chán ghét việc đi xem mắt hơn, càng đừng nói đến là kết hôn.
Về phần Cố Thâm nói chúng ta kết hôn có thể đạt thành tâm nguyện của phụ huynh hai bên, kỳ thật phải nói đến lúc nhỏ.
Tôi chính là con dâu mà dì Cố khâm định.
Khi còn bé người lớn hai nhà thường xuyên trêu ghẹo nói tôi lớn lên sẽ gả cho Cố Thâm.
Tôi còn nhớ rõ khi đó Cố tiểu Thâm lạnh lùng đứng đó không nói lời nào.
Tôi liếc anh ta một cái, tức giận nói.
“Không muốn, con không muốn gả cho một người thấp hơn con.”
Mẹ tôi tức giận đến mức muốn đánh người, chú Cố và dì Cố che chở tôi, cười nói: “Vậy chờ Tiểu Thâm lớn lên rồi cưới Mặc Mặc có được không?”
Không nghĩ đến trưởng thành, chúng tôi càng đi càng xa.
Nếu mẹ tôi và dì Cố nghe được hai chúng tôi lại liên lạc với nhau, hơn nữa còn muốn kết hôn, không chừng sẽ cao hứng đến ngất đi mất.
Nhưng mà Cố Thâm nói nửa kia trên danh nghĩa là có ý gì?
Cố Thâm nhìn tôi như kẻ ngốc, giải thích: “ Ý là sau khi kết hôn chúng ta nước sông không phạm nước giếng, tôi sẽ không quản em cũng sẽ không chạm vào em. Cũng như vậy, em cũng không cần nhúng tay vào chuyện của tôi.”
Tình tiết này hình như đã thấy trong cuốn tiểu thuyết nào đó thì phải.
Mắt tôi sáng rực, không thể chờ đợi được hỏi anh ta: “Có phải phía sau còn có câu, thỏa thuận hết hạn tôi sẽ cho em năm triệu không?”
Cố Thâm như bị tôi *cấm khẩu, anh chậm rãi nói: “ Tô Mặc, sao em vẫn mê tiền như vậy?”
*Kiểu làm miệng cứng lại, không nói được
Ừa, không phải chỉ là khi còn bé đem đáp án bài tập của anh ta bán cho cả lớp với giá 50 xu thôi sao? Không phải rất rẻ sao?
Thật là lòng dạ hẹp hòi.
Hơn nữa, ai mà không thích tiền chứ, không có tiền sống còn ý nghĩa gì.
“Mỗi năm cho em 500 vạn.”
Tôi kinh ngạc đến không nói nên lời, người có tiền đều nói chuyện khí thế như vậy sao?
Vậy chẳng phải sau này tôi có thể mở thêm mấy cửa hàng hoa sao.
Tôi hé miệng cười, ra dấu OK.
3.2
Chuyện tôi và Cố Thâm sắp kết hôn rất nhanh đã truyền đến tai phụ huynh hai bên.
Chúng tôi được gọi về nhà, bốn vị phụ huynh thay nhau thẩm vấn chúng tôi.
“Hai đứa quen nhau khi nào?”
Tôi và Cố Thâm liếc nhau, Cố Thâm đáp: “Năm ngoái. Vào sinh nhật của Mặc Mặc con đã thổ lộ với em ấy, em ấy cũng thích con nên chúng con ở bên nhau.”
Cố Thâm nói xong nắm lấy tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.
Lòng bàn tay tôi như bị điện giật, ôi mẹ ơi.
Không phải, nói thì nói thôi, đừng có động tay động chân chứ.
Tôi giãy dụa hai cái, không thoát được, đành phải quay đầu giả bộ ngượng ngùng nhìn bốn vị phụ huynh.
Dì Cố như bừng tỉnh sau cơn mê, nói với mẹ tôi: “Tôi đã nói rồi, chị chỉ mới nhắc tới chuyện sắp xếp cho Mặc Mặc đi xem mắt, tiểu tử này liền không đợi được liền trở về, đây là sợ Mặc Mặc bị cướp đi đó nha.”
Chú Cố có chút nghiêm túc, cau mày mở miệng nói: “Cố Thâm, sao con lại giấu mọi người lâu như vậy?”
Ba tôi: “Ba nói vì sao Mặc Mặc lại phản đối việc đi xem mắt như vậy? Thì ra là nguyên nhân này.”
Mẹ tôi:…
Ánh mắt như có radar của mẹ xoay tới xoay lui giữa tôi và Cố Thâm, cuối cùng đừng lại tên người Cố Thâm.
“Tiểu Thâm con nói có thật không?”
Cố Thâm gật đầu.
Mẹ tôi lập tức vui như hoa nở xuân về, phớt lờ hai đứa tôi, kéo tay dì Cố bàn chuyện kết hôn.
Không phải chứ, mẹ, mẹ thật sự không nghe con nói câu nào sao?
Rõ ràng người kết hôn là hai chúng tôi, vậy mà tôi và Cố Thâm lại bị gạt qua một bên.
Bốn vị phụ huynh nhiệt tình thảo luận việc kết hôn, tôi liếc mắt nhìn Cố Thâm, ý bảo anh buông tay tôi ra.
Cố Thâm hiểu rõ, không nói lời mà mà thả lỏng tay.
Hai nhân vật chính ngồi trên sô pha, không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Đột nhiên nhớ tới Cố Thâm vừa rồi vẻ mặt đứng đắn mà nói dối, tôi không khỏi cảm thán: “Được lắm Cố tiểu Thâm, bây giờ nói dối lại thành thục như vậy.”
Cố Thâm nhìn tôi, đôi mắt sâu không lường trước được.
Tôi không thể không rùng mình một cái.
Có cảm giác trong phòng nhiệt độ vừa bị giảm xuống.
4
Ngày cưới được ấn định là mùng một tháng sau, vẫn còn hơn mười ngày nữa.
Tôi nằm trên giường trằn trọc lăn qua lộn lại, nghĩ nghĩ, chuyện tôi và Cố Thâm kết hôn là sự thật đúng chứ?
Giọng cô bạn thân của tôi vang lên từ bên kia điện thoại: “Ôi trời, còn có chuyện tốt như vậy, nếu cậu không muốn thì đẩy qua cho tớ đi, tớ cưới thay cậu.”
Tôi:…
“Sao chuyện tốt này không rơi vào tớ chứ, tớ cũng muốn một người chồng thờ ơ lạnh nhạt không quan tâm tớ, hàng năm lại trả cho tớ 500 vạn.”
Nghe Dương Tuyết nói như vậy, tôi đột nhiên cảm thấy kết hôn với Cố Thâm không tồi chút nào.
Từ sau lần rung động năm cấp hai, bị một thằng nhóc đột nhiên phá đám, tôi chưa từng động tâm với người con trai nào nữa.
Tôi vốn dĩ đã có ý định độc thân cả đời.
Đáp ứng mẹ đi xem mắt cũng chỉ vì ứng phó nhất thời, dù sao tôi cũng có cách phá hoại các buổi xem mắt này.
Cố Thâm đột nhiên trở về vừa vặn cứu tôi khỏi dầu sôi lửa bỏng.
“Hơn nữa, với quan hệ này của hai người, khỏi lo đến chuyện mẹ chồng nàng dâu, kết hôn còn có thể hưởng thụ cuộc sống độc thân, bạn học Tô Mặc, cái này không phải là cầu được ước thấy hay sao?”
Những lời này của Dương Tuyết giống như người tỉnh giữa cơn mê. Có tiền, có sự thoải mái, còn có một người chồng không can thiệp vào cuộc sống của bạn.
Đây là cuộc sống của bao nhiêu người mơ ước.
Hình như tôi bắt đầu có chút mong chờ kết hôn với Cố Thâm.