10
Trong phòng một mảnh vắng lặng.
Đôi chân vốn co quắp của tôi giờ đã tê dại.
Nhưng Cố Thâm lại không nói lời nào, tôi cũng không dám lộn xộn.
“Em còn thích người đó không?”
……
Đầu tôi đầy những dấu chấm hỏi???
Suy nghĩ của Cố Thâm nhảy nhanh đến mức tôi không theo kịp.
Nhưng cũng may cho tôi là anh cho tôi thời gian suy nghĩ.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, hiểu ra người anh nói đến là học trưởng năm cấp 2 kia.
Tôi điên cuồng lắc đầu.
Không có gì nhục nhã hơn việc bị chồng hiện tại nhắc đến người cũ, còn là do chính anh phát hiện.
Tôi lúc ấy suốt đêm đã phòng khóa lại trái tim mình.
Cố Thâm như thở phào nhẹ nhõm: “Vậy có thích người nào khác không?”
Tôi không hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, nhưng cũng thành thật trả lời: “Không có.”
Cố Thâm cúi người ôm lấy tôi vào chăn.
Tôi choáng váng đến mức quên cả việc kháng cự.
Hai chân tê dại bắt đầu đau nhức, đầu ong ong, nhưng lỗ tai lại nghe rất rõ ràng:
“Vậy bắt đầu từ bây giờ, hãy cố gắng thích tôi nhé.”
11
Từ khi Cố Thâm bảo tôi thử thích anh ấy, tôi đã nửa tháng không gặp anh ấy rồi. Trước khi anh đi công tác, anh ấy hy vọng sau khi quay về có thể nhận được câu trả lời từ tôi.
Tôi không biết anh ấy muốn nghe câu trả lời như thế nào.
Thành thật mà nói, tôi vẫn không nghĩ Cố Thâm sẽ thích tôi?
Anh ấy thích điều gì ở tôi chứ?
Chẳng lẽ thích tôi gọi anh là tiểu tử lùn?
Hay là tôi chẳng biết xấu hổ ép buộc anh gọi tôi là chị?
Hay là tôi không biết tốt xấu mà đổ oan cho anh?
Nhìn lại những việc ở quá khứ, Cố Thâm ít nhiều cũng ghét cay ghét đắng tôi.
Hơn nữa việc thích một ai đó cũng sẽ để lại một ít dấu vết mà phải không?
Giống như bức thư tình tôi viết trước đây vậy.
Nhưng tôi lại không tìm được bằng chứng nào chứng tỏ Cố Thâm thích tôi cả.
Tôi thở dài và ngừng nghĩ về những chuyện đó, thật là phiền mà.
Tiểu Chu đã tưới nước xong cho một vườn hoa trở về liền thấy tôi than thở.
“Chị Tô Mặc, chị nếm được nỗi khổ tình yêu rồi à, cả buổi sáng đã nghe chị thở dài mấy chục tiếng rồi.”
Tôi đang nằm trên xích đu giả vờ trừng mắt nhìn cô ấy một cái: “Khổ quá đi, khổ chết tôi rồi.”
Đều tại Cố Thâm, đi rồi còn để lại cho người ta một rắc rối lớn như vậy.
Tôi bỗng nhiên nhớ đến Tiểu Chu còn có kinh nghiệm yêu đương nhiều hơn tôi, tôi ngồi dậy, gọi cô ấy lại, hỏi: “Bạn học Tiểu Chu, cậu và bạn trai ai là người theo đuổi đối phương trước?”
Tiểu Chu chuyển ghế sang ngồi bên cạnh tôi, rủ rỉ: “Anh ấy theo đuổi em trước.”
“Thật ra em đã phát hiện ra từ lâu rằng là anh ấy thích em. Anh ấy ngốc đến nỗi ngày nào cũng trộm nhìn em và luôn tưởng là em không biết, anh ấy còn luôn mua những thứ kỳ quái lấy lý do cũng kỳ quái đưa cho em.”
Tôi vừa nghe vừa suy nghĩ, nhìn đi này, nếu một người thích người nào nó nhất định sẽ để lại dấu vết và rất dễ phát hiện ra.
Vậy Cố Thâm thích tôi, sao tôi có thể không biết chứ?
“Chị Mặc Mặc, chị có người mình thích rồi hả?” Tiểu Chu đột nhiên hỏi, tôi có chút xấu hổ, do dự lắc đầu.
Cô ấy còn không biết tôi đã kết hôn, mối quan hệ hiện tại giữa tôi và Cố Thâm cũng không rõ ràng, quên đi, chuyện đó sau này sẽ nói.
Tôi nhìn ra ngoài đường, ánh nắng buổi trưa gay gắt, trên đường không có một bóng người.
“Tiểu Chu, đóng cửa tiệm đi. Buổi chiều nghỉ, đi hẹn hò với bạn trai đi.”
Vừa dứt lời, Tiểu Chu chạy tới ôm tôi một cái thật chặt.
“Chị Mặc Mặc, em yêu chị nhiều lắm, chị nhất định sẽ có được một tình yêu ngọt ngào.”
Tôi mỉm cười, không biết có ngọt hay không, nhưng lúc này tôi thấy rất bất ổn.
12
Sau khi Tiểu Chu đi, tôi ở gác xếp lầu hai cả buổi chiều.
Thẳng đến khi mặt trời sắp lặn, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ dưới tầng vọng lên.
Dương Tuyết gọi tôi xuống lầu với một đống bia, gà rán và khoai tây chiên.
Chúng tôi ngồi trên sân thượng, ngửi mùi thơm nồng nàn của hoa và bắt đầu uống rượu.
Khi Dương Tuyết nghe được chuyện giữa tôi và Cố Thâm, cô ấy liền ngồi bật dậy, vẻ mặt nghiêm túc.
“Bạn học Tô tiểu Mặc, chúc mừng cậu, cậu thích Cố Thâm rồi.”
Thật hoang đường.
Tôi loạng choạng đứng dậy và vặn lại: “Tôi không có.”
“Cố Thâm hôn cậu, cậu cảm thấy như thế nào?” Dương Tuyết hỏi.
Ánh mắt tôi có chút mơ hồ, lúc ấy tôi phản ứng thế nào nhỉ?
Dương Tuyết tiếp tục hỏi: “Năm đó còn là sinh viên năm nhất, trong buổi tiệc giao lưu tình bạn giữa khoa của chúng ta với khoa máy tính, có một nam sinh chơi trò đại mạo hiểm và suýt nữa đã hôn cậu. Lúc đó cậu phản ứng như thế nào?”
“Cậu chính là ôm bồn cầu nôn cả một buổi tối.”
Tôi choáng váng.
Khi Cố Thâm hoa tôi, tôi có vẻ căng thẳng và rối bời, cũng không có phản kháng nhiều.
“Còn nữa, nếu người yêu cầu kết hôn với cậu không phải Cố Thâm, cậu có thật sự đồng ý không? Tô Tiểu Mặc, cậu có thật sự cần năm trăm triệu đó không?”
Tôi:…
Bị Dương Tuyết hỏi, nếu thật sự là người khác ngỏ lời kết hôn tôi sẽ đồng ý sao?
Không cần suy nghĩ về chuyện đó, câu trả lời ngay lập tức của tôi là không.
Tôi muốn mở miệng phản bác lại Dương Tuyết nhưng cuối cùng lại không nói được một lời.
Cảnh tượng trước mắt trở nên mờ ảo, tôi lảo đảo bám vào lan can bên cạnh, trong lòng cảm thấy rung động cùng lo sợ.
Cho nên là bởi vì người đó là Cố Thâm tôi mới đồng ý hay sao?
“Tớ nói cho cậu một bí mật.”
Tôi quay đầu lại, nghi ngoặc nhìn Dương Tuyết.
“Lúc say rượu ở trường đại học, cậu đã gọi tên Cố Thâm mấy lần.”
13
Tôi không biết mình đã quay về biệt thự bằng cách nào.
Trong lúc Cố Thâm đi công tác tôi chưa từng quay trở lại ở nơi này.
Hôm nay ma xui quỷ khiến lại trở về.
Tôi mới vừa vào cửa, nhận được điện thoại từ Dì Cố, nói trước cửa để một thứ gì đó bảo tôi lấy dùm, còn thần thần bí bí không chịu nói cho tôi biết là cái gì.
Tôi đành phải quay lại cửa, quả nhiên nhìn thấy một cái hộp nhỏ nằm trên đất.
Tôi ôm cái hộp trở về phòng, nghi ngoặc mở nó ra. Bên trong là một cuốn sách hình vuông trông có vẻ đã cũ kĩ, viền và góc đều bị ố vàng.
Tôi mở nó ra với chút lo lắng.
Chữ viết ở trang đầu tiên còn vô cùng non nớt, như thể mới tập viết cách đây không lâu.
[Tô Mặc.]
Trên đó viết tên tôi, tim tôi như ngừng đập. Tôi lật sang trang khác nhưng nét chữ vẫn còn xiêu vẹo lắm.
[Tôi không muốn Tô Mặc làm chị gái của tôi.] Là Cố Thâm viết.
Tôi lật tiếp và thấy tên mình được viết trên từng trang.
[Tô Mặc không thích người lùn, tôi muốn cố gắng luyện tập để cao hơn.]
[Tô Mặc là một người tham tiền, lớn lên tôi muốn kiếm được thật nhiều tiền, đều cho cô ấy.]
[Tô Mặc có lúm đồng tiền rất sâu, cười lên rất đẹp.]
……
Càng lật về phía sau nét chữ trở nên gọn gàng và sắc nét hơn.
[Tô Mặc cuối cùng cũng từ bỏ việc nhất quyết kêu tôi gọi cô ấy là chị…]
[Trong trường có rất nhiều người thích Tô Mặc, nhưng cô ấy lại ngốc nghếch, không nhận ra, nhưng như vậy là tốt nhất.]
[Dì Tô nhờ tôi làm vậy, giúp sắp xếp lại cặp sách cho Tô Mặc, vô tình nhìn thấy một lá thư, Tô Mặc có người mình thích rồi.]
[Ánh mắt của Tô Mặc rất kém.]
[Tô Mặc đang rất giận tôi.]
[Tô Mặc đang phớt lờ tôi…]
Tôi lật đến đây, tay tôi không khỏi run lên, trái tim như bị thứ gì đó xé nát, thoáng có cảm giác đau đớn. Sau khi bình tĩnh lại, lật đến những trang tiếp theo nhưng tất cả đều là giấy trắng. Sau khoảng mười trang, có chữ viết trên một trang giấy mới.
[Tôi sắp ra nước ngoài, Tô Mặc không đến tiễn tôi.]
Một trang khác lại viết.
[Tôi thích Tô Mặc.]
14
Tôi trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Trong đầu tôi tràn ngập những dòng chữ trong quyển nhật ký và hình dáng của Cố Thâm. Cuốn nhật ký này có phải là bằng chứng chứng tỏ Cố Thâm thích tôi không?
Tôi ôm ngực, như thể có một kẻ ác đang sống trong lòng, đánh cồng chiêng liên tục khiến cho tôi cảm thấy bất an.
Tôi buộc mình nhắm mắt lại và không suy nghĩ lung tung nữa, đáng tiếc kim đồng hồ báo thức đã xoay được nửa vòng, tôi cũng không thể nào bình tĩnh trở lại.
Sau một hồi loay hoay, tôi nhấc điện thoại lên và bấm vào Wechat.
Cố Thâm đang nằm ở dòng đầu tiên của trang trò chuyện. Sau khi anh ấy đi vào ngày hôm đó, anh ấy gửi tin nhắn cho tôi mỗi ngày, nhưng chúng tôi chỉ dừng lại ở chào buổi sáng và chúc ngủ ngon.
Tôi chưa bao giờ trả lời.
Tôi nhìn dòng chữ mới nhất “Chúc ngủ ngon”, trong lòng lại dâng lên cảm giác khẩn trương.
Tôi nhấp nhẹ vào điện thoại, nhập một dòng tin nhắn: “Khi nào anh về?” Tin nhắn vừa gửi đi thì gần như là lập tức được hồi đáp.
“Ngày mai.” Nhìn hai chữ khô khốc, tôi cong môi.
Gõ một chữ “Ồ” còn chưa kịp gửi đi, một tin nhắn khác lại nhảy ra.
“Chị ơi, chị có nhớ em không?”
Tôi nhìn dòng tin nhắn trên màn hình, phụt một cái mặt đỏ còn hơn trái cà chua.
Khi còn nhỏ, cho dù tôi có ép buộc anh ấy như thế nào đi chăng nữa, Cố thâm chưa bao giờ, nhất quyết, cự tuyệt việc gọi tôi là chị.
Nhưng hiện tại… Cố Thâm, anh là đang cố ý phải không?
Tôi dùng điện thoại che mặt, cố gắng làm dịu đi sự nóng bức trên mặt.
Đột nhiên, điện thoại rung lên, là Cố Thâm.
Trong lúc tôi còn đang do dự có nên trả lời cuộc gọi hay không thì cái ngón tay không nghe lời ,bị mất kiểm soát của tôi đã ấn vào nút chấp nhận.
Tôi dùng tay trái đánh vào tay phải một cái, nhắc nhở chính mình phải dè dặt một chút.
Giọng nói trầm ấm của Cố Thâm truyền qua micro.
“Tô Mặc.” Anh dừng một chút, gọi.
“Chị, anh rất nhớ em.”
Anh chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu này, tôi còn tưởng rằng bản chất Cố Thâm lạnh lùng.
Trước đây tôi thậm chí còn nghĩ đến một người xui xẻo nào đó sẽ cưới anh ấy, mỗi ngày nhìn khối băng này sớm muộn gì cũng bị đông chết.
Nhưng lúc này, giọng nói của anh vừa uể oải vừa nóng bỏng, gần như nướng chín tai tôi.
Não tôi như có gì đó gõ mạnh vào vậy.
Tiếng tim đập thình thịch trong lòng ngực tôi càng lớn, tôi hoảng loạn che hai má.
Thực sự quá xấu hổ.
Sau đó chúng tôi nói rất nhiều chuyện, phần lớn là Cố Thâm nói, tôi nghe.
Bởi vì hệ thống ngôn ngữ của tôi đã hoàn toàn bị sự dịu dàng của Cố Thâm đánh bại, tôi không thể thốt ra một câu nói hoàn chỉnh trong thời gian dài.
Sau khi tán tỉnh tôi xong, anh ấy hỏi tôi đã đọc nhật ký của anh chưa.
Tôi dần tỉnh táo lại, giả vờ bình tĩnh: “Có phải anh cố ý nhờ dì đưa cho tôi không?”
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng cười khúc khích: “Xem ra cũng không quá ngu ngốc.”
Ể…lúc tôi đang học đại học năm nào cũng cũng đều nhận học bổng, thì ngu ngốc ở đâu ra chứ? Tôi đang thầm chửi rủa trong lòng thì nghe Cố Thâm gọi tên mình.
“Tô Mặc.” Vài âm tiết trầm thấp mạnh mẽ lọt vào tai tôi, khiến lòng tôi ngứa ngáy.
Tôi không khỏi nín thở, một giây, hai giây, ba giây.
Tôi nghe Cố Thâm nói: “Anh thích em.”
“Anh đã thích em từ lúc biết thế nào là thích.”