Anh Thuộc Về Quốc Gia, Cũng Thuộc Về Em

Chương 1


1

 

Nghe nói ba lần làm phù dâu sẽ không gả được, ha ha, đây là lần thứ chín tôi làm phù dâu. Càng lớn tuổi, xung quanh tôi càng ít bạn bè nữ chưa kết hôn để lựa chọn phù dâu, cô bạn cùng phòng đại học vui mừng chụp vai tôi.

 

“May mắn có cậu, Tiểu Hạ. Hiện tại cậu cũng coi như đã đủ duyên, cả bảy người trong phòng đều là cậu làm phù dâu, khi nào thì cậu kết hôn vậy?”

 

Tôi cũng nghĩ vậy nhưng trước tiên tôi cần có một người đàn ông.

 

Thời học sinh, mẹ tôi luôn khuyên tôi chỉ cần học tập thật tốt, sau này trưởng thành quốc gia sẽ cấp cho tôi đối tượng. Kết quả là cho đến khi tôi tốt nghiệp thạc sĩ, mẹ tôi lại đột nhiên hỏi tôi: “Sao con không nói gì về chuyện yêu đương?”

 

Tôi ngơ ngác.

 

“Con chờ mẹ giới thiệu, không phải quốc gia sẽ cấp sao?”

 

Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, quay đầu bất đắc dĩ nói với bố tôi: “Hỏng rồi, dạy nó tới ngốc luôn rồi, sau này phải nuôi bà cô trong nhà.”

 

Mẹ tôi một câu như sấm, mãi cho đến khi 30 tuổi, tôi vẫn không tìm được đối tượng phù hợp.

 

Nhìn những bạn bè học cùng thời ngày xưa đã có đôi có cặp, trong lòng tôi tràn đầy chua xót. Không phải tôi nghĩ nhiều về việc kết hôn, chỉ là bây giờ đã gần hết tuổi thanh xuân, đôi khi tôi cũng có chút muốn có một người đàn ông.

 

Tôi đã uống vài ly rượu vang đỏ, lúc ngồi trên tàu điện vẫn còn tỉnh táo nhưng một lát sau lại cảm thấy hơi choáng.

 

Có phải tôi đã bị ảo giác rồi không?

 

Trước mắt tôi là gì, một đoàn anh trai quân nhân ăn mặc chỉnh tề, thân hình cao ráo, dáng đứng thẳng tắp, ai nấy đều tràn đầy sức sống.

 

Đặc biệt là người thứ hai bên trái, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, toàn thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ, khiến tôi cảm thấy tim mình đập loạn.

 

Nhiều đàn ông như vậy nhưng không có người thuộc về tôi, tôi thật sự cảm thấy ấm ức.

 

Tôi đứng dậy, lảo đảo đi qua, ôm lấy cánh tay người đàn ông trung niên vừa gặp gỡ, khóc lóc nói.

 

“Hu hu, lãnh đạo ơi, rốt cuộc khi nào quốc gia mới cấp cho tôi một đối tượng a?”

 

Người đàn ông kia ngẩn người, cười nói: “Cô bé muốn tìm đối tượng à? Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Tôi trình bày nghề nghiệp và bằng cấp của mình một cách rành mạch, ánh mắt người đàn ông lập tức trở nên thân thiện hơn.

 

“Không tồi, không tồi, tôi có một người thích hợp.”

 

“Trần Hoài, bước ra khỏi hàng!”

 

Sau đó tôi thấy người đàn ông mày kiếm mắt sáng đứng dậy, đi đến trước mặt tôi, chào quân lễ.

 

“Báo cáo chính ủy!”

 

2

 

“Trần Hoài, cậu cũng đã lớn tuổi rồi, phải giải quyết tốt vấn đề cá nhân mới có thể toàn tâm toàn ý thực thi nhiệm vụ.”

 

Chính ủy dặn dò mấy câu thật thấm thía, rồi chỉ tay về phía tôi.

 

“Tổ chức ra lệnh cho cậu, phải xử lý vấn đề đối tượng cho cô ấy, có được không?”

 

Trần Hoài nheo mắt, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, khi anh đi đến trước mặt tôi mới phát hiện, anh cao hơn tôi tưởng. Lúc này đứng trước mặt tôi, bóng dáng của anh che khuất người tôi, tạo cảm giác áp lực cực lớn.

 

Tôi cảm thấy tỉnh rượu hơn mấy phần, có chút hối hận.

 

Đây là gì chứ, chắc chắn anh cảm thấy tôi giống như một kẻ ngốc. Những người lính khác bên cạnh vẫn ngồi yên ở vị trí nhưng bọn họ nhìn chúng tôi chăm chú, khóe miệng chúm chím nụ cười.

 

Tôi càng cảm thấy xấu hổ, dí dí ngón chân xuống đất, cười gượng một tiếng.

 

“Cái đó thì… tôi…”

 

“Báo cáo chính ủy, tôi có thể!”

 

???


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.