Bạn có cảm thấy hối hận khi kết hôn với người chồng hiện tại không?
Ngày đầu tiên tôi nhận được chẩn đoán chính xác mình bị mắc bệnh ung thư, theo như lời bác sĩ nói thì có lẽ tôi chỉ còn sống được 90 ngày.
Tôi không khóc lóc ầm ĩ, chỉ bình thản như ngày thường, về nhà rồi vào bếp nấu hai món mặn, một món canh chờ Tạ Vãn Dương trở về.
Mãi đến 9 giờ 15 phút, Tạ Vãn Dương mới trả lời tin nhắn gửi đi từ lúc 6 giờ của tôi. Anh nói: Anh không về nhà ăn cơm chiều!
Thật buồn cười…
9 giờ rồi, bữa cơm chưa kịp ăn đó giờ đã trở thành bữa khuya.
Tôi hâm nóng đồ ăn, nhấm nuốt vui vẻ. Tự cảm thán tay nghề của bản thân thật tuyệt!
89.
Lúc tôi tỉnh dậy, trong nhà chỉ có một mình. Tạ Vãn Dương cả đêm không về…
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu, tôi cũng không để bụng cho lắm. Chỉ có hơi tiếc nuối: Ba tháng cuối cùng của nhân sinh này, anh lại bỏ lỡ tôi một ngày.
Buổi chiều Tạ Vãn Dương gửi tin nhắn, báo mình sẽ về nhà ăn cơm.
Lúc 8 giờ tối trở về nhà, Tạ Vãn Dương nhìn bàn cơm rỗng tuếch, hỏi tôi: “Cơm đâu?”
Tôi cố nhịn cái dạ dày đang khiến bản thân đau đớn đến phát run, chỉ hờ hững đáp: “Muốn ăn thì anh tự nấu!”
Anh lại đi rồi.
Thật ra trong bếp vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nhưng khi tôi ngửi được mùi hương Chanel số 5 vương vấn trên người anh thì bất chợt không muốn nói thêm gì nữa.
Mà anh… cũng chưa từng thử bước chân vào bếp.
88.
Chỉ có đau và ngủ thôi…
87.
Tôi lái xe về thăm nhà.
Mẹ vừa nhìn thấy tôi liền kéo tay bảo tôi gầy đi rồi, dáng người cũng tiều tụy hơn hẳn. Bà còn hỏi có phải là tôi không được Tạ Vãn Dương chăm sóc tốt hay không?
Tôi xoa đôi mắt ửng đỏ, nói với mẹ: “Không phải, là do dạo gần đây con bận quá!”
Ánh chiều tà rất đẹp, mẹ bảo tôi phụ bà mang hoa ra sân vườn để phơi. Trong lúc bà tu sửa cành lá, nắng chiều ấm áp trong vắt như kéo chiếc bóng của mẹ ra thật dài…
Tôi nằm trên ghế xích đu, đong đưa ngồi ngắm mẹ.
Và tôi, không muốn chết…
86.
Tôi lại đến gặp bác sĩ, ông ấy kêu tôi cứ uống thuốc và nghỉ ngơi điều độ.
“Uống thuốc này rồi có thể sống lâu hơn chút không?”
Bác sĩ bảo tôi cứ thả lỏng tinh thần, chuyên tâm chữa trị thì sẽ có hy vọng. Nhưng khi tôi cầm thuốc đi ra tới cửa, lại nghe được tiếng thở dài vô vọng của bác sĩ.
85.
Hiếm khi Tạ Vãn Dương về sớm ở nhà, lại còn mang về món tôm hùm đất chua cay mà tôi thích nhất. Anh lột cho tôi một con, đút tới miệng của tôi…
Tôi không há miệng, bởi vì ăn cay sẽ khiến dạ dày càng đau.
Anh thả con tôm xuống chén cơm trắng của tôi: “Hôm trước em có ghé qua chỗ mẹ à?”
Quả nhiên là mẹ đã gọi cho anh!
Tôi ậm ừ cho qua chuyện.
“Mẹ nói em gầy quá.” Tạ Vãn Dương ngắm nghía rồi bóp cái cổ tay thon gầy của tôi, lẩm bẩm: “Ừ, đúng là có hơi gầy. Nhưng sao đã ở nhà nghỉ dưỡng sức rồi mà vẫn còn gầy thế?”
Trong lòng tôi phát sầu: Không chỉ là gầy đâu, mà tôi còn sắp c.h.ế.t nữa!
Tạ Vãn Dương vốn còn định đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bàn tay tôi nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Anh nhìn lướt qua, chần chừ sau đó bấm tắt.
“Tiếp thị thôi! Mặc kệ nó đi, chúng ta ăn cơm.”
Nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy trên màn hình lóe lên ba chữ “Hứa Hiểu Nhiên”.
Hứa Hiểu Nhiên – là một trong những nhà thiết kế chính của studio sườn xám do tôi và Tạ Vãn Dương đồng sáng lập, cũng chính là cô gái thích cái mùi nước hoa thơm ngào ngạt của dòng Chanel số 5 kia.
Nói thật, nếu không phải vì Tạ Vãn Dương muốn tôi ở nhà tĩnh dưỡng chờ có thai thì tôi vốn đã không rút chân ra khỏi công việc rồi. Như vậy, vị trí nhà thiết kế chính cũng sẽ không đến lượt Hứa Hiểu Nhiên đảm nhiệm đâu.
Cũng chính vì thế, bất chợt tôi lại cảm thấy vô cùng may mắn vì cả hai chưa có con.
Sau khi dùng xong cơm chiều, Tạ Vãn Dương chủ động đi rửa chén.
Tôi tắm rửa xong tựa người vào giường đọc sách. Qua một lúc sau, Tạ Vãn Dương cũng bước ra từ phòng tắm. Anh cởi áo ngủ, chui vào trong chăn rồi âu yếm nói: “Hiệu Hiệu! Anh nhớ em.”
Tôi lấy chăn chặn lại, quay người sang chỗ khác: “Em hơi mệt, ngủ đi anh.”
Tôi đương nhiên là biết Tạ Vãn Dương muốn gì. Nhưng tôi thì không, tôi không muốn ép bản thân thiệt thòi để phối hợp với anh.