Ánh Trăng Sáng Rọi Bụi Trần

Chương 1:


Ta bị tỷ tỷ song sinh đích thân đưa lên long sàng.

Sau một đêm, nàng ta trở thành Hoàng hậu, còn ta bị hạ độc câm, bán vào thanh lâu.

Ba năm sau, trong lúc Hoàng đế vi hành, có ghé vào thanh lâu xem một vở kịch cướp đoạt.

Khi Hoàng đế nhìn rõ mặt ta, hắn ta lại hóa điên.

1

Nữ tử bị bán vào thanh lâu thê thảm đến nhường nào?

Ngoài việc tiếp khách, còn có khả năng bị ép buộc biểu diễn xuân cung đồ trước mặt mọi người, để thỏa mãn tâm lý kỳ quặc của các bậc quyền quý.

Tối nay là đến phiên biểu diễn vở kịch cướp đoạt.

Ta là á nữ bị “ép buộc”.

Một chiếc giường được đặt ở trung tâm đài cao, xung quanh đầy ắp người xem.

Khanh An nhìn thì có vẻ thô lỗ nhưng kỳ thực lại rất dịu dàng.

Khoảnh khắc màn che bị ta kéo xuống, ta liếc mắt nhìn thấy một đôi mắt lạnh lùng, tuấn mỹ.

Hắn ngồi trong nhã các, cao quý như vầng trăng lạnh lẽo treo cao trên chín tầng trời, còn ta hèn mọn như bụi trần mặc người dẫm đạp.

Ta biết hắn đã đến.

Mặc Tiêu Hàn, đương kim Thánh thượng.

Ánh mắt hắn rơi trên khuôn mặt ta, thần sắc từ khiếp sợ chuyển thành phẫn nộ.

Mặc Tiêu Hàn ra lệnh một tiếng, bốn thị vệ phía sau hắn từ lầu các bay xuống.

Đèn đuốc bị phi tiêu b.ắ.n gãy, cả thanh lâu bị dọa cho tán loạn.

Khanh An ghé sát tai ta, thấp giọng hỏi: “Trần Ai, đi theo ta hay là báo thù?”

Khanh An không có tự do, nếu mang theo ta cao chạy xa bay, cái giá phải trả có khi chính là tính mạng của hắn.

Cổ họng ta không phát ra tiếng, chỉ có thể đẩy Khanh An ra.

Ta tin hắn có thể hiểu được ýcủa ta.

[Ta muốn báo thù, huynh mau đi đi.]

2

Khanh An rời đi, ta bị thị vệ đưa đến nhã các trên lầu hai.

Mặc Tiêu Hàn đánh giá ta, trên gương mặt lạnh lùng tràn đầy vẻ phẫn nộ: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Ta lắc đầu với hắn, ra hiệu ta là á nữ, không thể nói chuyện.

Mặc Tiêu Hàn ôm ta vào lòng, mũi ghé sát cổ ta khẽ ngửi, giống như mãnh thú dùng cách nguyên thủy nhất để nhận biết bạn đời.

Bao năm qua, hương thơm ta dùng trên người chưa từng thay đổi, ta biết hắn sẽ nhận ra ta.

Nhiệt độ cơ thể nóng bỏng kéo suy nghĩ của ta trở về đêm đó ba năm trước.

Tỷ tỷ song sinh của ta, Sở Vân Ninh, cùng kế mẫu liên thủ đưa ta lên long sàng, thay nàng ta viên phòng cùng Hoàng đế.

Chỉ vì, trước khi nàng ta vào cung đã không còn là xử nữ*.

*Xử nữ là nữ giới chưa trải qua lần đầu làm chuyện đó đó ý.

Nàng ta lợi dụng xong liền hạ độc khiến ta bị câm sau đó bán vào thanh lâu.

Nếu không phải gặp được Khanh An, ta có lẽ đã sớm ch/3t rồi.

Trong lòng Mặc Tiêu Hàn đã có đáp án, hắn buông ta ra, hốc mắt đỏ ngầu vì phẫn nộ.

“Là nàng! Trực giác của trẫm sẽ không sai.”

Sự uất ức ba năm qua vào khoảnh khắc này vỡ òa, nhưng nước mắt dâng lên khóe mi lại bị ta ép ngược trở lại.

Nộ khí ngập trời của Mặc Tiêu Hàn hóa thành sự đau lòng, hắn lại ôm ta vào lòng, nói bên tai ta: “Đừng sợ, trẫm bảo vệ nàng.”

Hắn ôm ta, rời khỏi Ngưng Hương Lâu.

Đi đến cửa, hắn ra lệnh cho thị vệ phía sau: “Thiêu rụi nơi này, những người có mặt tối nay, một tên cũng không tha!”

“Rõ.” Thị vệ lĩnh mệnh.

Ta được Mặc Tiêu Hàn ôm vào trong xe ngựa, Ngưng Hương Lâu phía sau hóa thành một biển lửa.

Bánh xe lăn, ta vén rèm xe nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Khanh An nấp trên mái nhà, thò nửa cái đầu ra nhìn ta.

Ta biết hắn vẫn muốn đưa ta đi, nhưng lòng ta chỉ muốn báo thù.

3

Mặc Tiêu Hàn đưa ta hồi cung, phong làm Trần phi, an trí ở Chiếu Nguyệt cung.

Chúng phi tần nghe nói Hoàng đế vi hành mang về một nữ tử thanh lâu giống hệt Hoàng hậu, đều đứng ngồi không yên.

Tin đồn lan truyền rầm rộ, nói Hoàng đế vì nữ tử thanh lâu này mà gi/3t người phóng hỏa, coi mạng người như cỏ rác.

Tỷ tỷ song sinh của ta, Sở Vân Ninh – đương kim Hoàng hậu, nhân lúc Mặc Tiêu Hàn đi thượng triều, dẫn người xông thẳng đến Chiếu Nguyệt cung.

Nàng ta nhìn chằm chằm vào mặt ta một lúc, rồi bất ngờ giáng một cái tát về phía ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Trần Ai, sao ngươi không ch/3t quách đi ở thanh lâu? Tại sao còn dám quay về?!”

Ta muốn đánh trả, nhưng bị bốn cung nữ của nàng ta giữ chặt tay.

“Kẻ tiện nhân, còn không mau quỳ xuống trước Hoàng hậu nương nương?!”

Một cung nữ đá vào khuỷu chân, ép ta quỳ xuống trước mặt Sở Vân Ninh.

Ánh mắt Sở Vân Ninh nhìn ta càng thêm độc ác: “Trần Ai, tỷ tỷ leo lên ngôi vị Hoàng hậu này không dễ dàng gì, Sở gia còn cần ta, cần chức vị Hoàng hậu này để che chở, nếu ngươi biết điều thì tốt nhất đừng hé nửa lời, còn không…”

Nàng ta nói xong, dùng ngón tay véo cằm ta, cười khẩy: “Tỷ tỷ suýt thì quên mất, ngươi giờ là kẻ câm, cho dù muốn nói, e rằng cũng chẳng thốt ra được lời nào.”

“Tuy nhiên, gương mặt này của ngươi, tỷ tỷ nhìn mà chướng mắt.”

Sở Vân Ninh nói xong, ra lệnh cho ma ma phía sau: “Người đâu, mang Hoa Ly nhi của bổn cung đến đây.”

Tĩnh ma ma nghe vậy, bế một con mèo tam thể tiến lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.