Vì vậy, ta nhờ vả khắp nơi để hắn vào học viện tốt nhất, sau đó lại tiến cử hắn làm bạn đọc của thái tử.
Ngay khi mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp, phụ thân ta lại bị vu oan tham ô.
Cả nhà họ Lâm đều bị đày đến Bắc Hoang.
Ta biết, với tính cách của Tô Minh Vũ, hắn nhất định sẽ không màng tất cả mà đi cùng ta.
Nhưng ta không muốn liên lụy đến hắn.
Vì vậy, ta cố tình bày kế, để hắn bắt gặp cảnh ta thân mật với tiểu quan.
“Sao, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ta nguyện ý gả cho ngươi sao?”
“Tỉnh lại đi, cho dù sau này ngươi có bay lên cành cao thì thế nào?”
“Bản chất vẫn là thứ đồ nghèo hèn hèn hạ, căn bản không xứng với bản tiểu thư.”
Sau đó lấy túi thơm mà hắn vì thêu tặng ta mà đâm thủng cả mười đầu ngón tay ném vào đống lửa.
“Đấng nam nhi lại làm mấy thứ đồ con gái này, cũng không biết xấu hổ.”
Tô Minh Vũ như bị rút hết linh hồn.
Hắn ngây người một lúc, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn, không ngoảnh lại mà bỏ đi.
Sau đó, trên đường lưu đày, ta chịu đủ mọi khổ sở, mới hiểu được cái mùi vị bị chà đạp tôn nghiêm.
Những sự cứu rỗi tự cho là đúng đắn đó, chẳng qua chỉ là khắc sâu vào trong lòng Tô Minh Vũ sự nhục nhã không thể xóa nhòa.
Từ đầu đến cuối, ta chưa từng để ý đến cảm nhận của hắn.
Chưa từng quan tâm đến những lời đồn đại hắn bán thân cầu vinh.
Cũng chưa từng để tâm đến, những bạn học trong thư viện chỉ vào xương sống hắn, cười nhạo hắn là nam kỹ cho người ta chơi đùa.
May thay, kẻ xấu xa đã giày xéo hắn như ta, cuối cùng cũng phải nhận lấy báo ứng thích đáng.
Ta lao đầu vào dòng suối mát lạnh, cẩn thận rửa sạch bùn đất trên người.
Xa xa nghe thấy tiếng hô hoán bắt tội phạm.
Trong lòng giật mình, ta vội vàng trốn vào túp lều tranh bên cạnh.
Theo tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn.
Ta không khỏi nín thở.
Ngay lúc này, giọng nói lạnh lùng của Tô Minh Vũ vang lên:
“Tên ăn mày ở đâu ra, dám xông vào nhà dân?”
Ta như bị đóng đinh tại chỗ.
Y phục bị nước làm ướt, dính chặt vào người, lộ ra những đường cong mỹ lệ.
Ta vừa vội vừa xấu hổ, không dám quay đầu lại, chỉ cúi đầu vội vàng giải thích mình đi nhầm.
Ngay giây tiếp theo, bàn tay thon dài của Tô Minh Vũ chống bên tai ta.
Lồng ngực rộng lớn của hắn áp ta vào cánh cửa gỗ:
“Bên ngoài đang bắt tội phạm, ngươi hoảng cái gì?”
Hơi thở ấm áp phả vào tai ngứa ngáy, trái tim ta bỗng đập như trống.
Khó khăn nuốt nước bọt, lắp bắp không nói nên lời.
Cánh cửa bị đá mạnh.
Tiếp theo, một trận trời đất quay cuồng.
Ta bị Tô Minh Vũ kéo vào ngực, quấn áo choàng đè vào góc tường.
Thấy vậy, đám thị vệ kinh ngạc đến nỗi biểu cảm méo mó:
” Tô Đại nhân, sao ngài lại ở đây?”
Tô Minh Vũ mặt mày u ám, giọng nói không giận mà uy:
“Ta ở đâu còn phải giải thích với ngươi sao?”
Dọa cho đám thị vệ liên tục phủ nhận: “Ti chức không có ý đó, chúng ta chỉ nhận được tin tức là có bóng dáng tội phạm ở đây…”
“Càn rỡ!” Tô Minh Vũ nhíu mày: “Ngươi nghi ngờ bản Thái phó sao?”
Vừa nói vừa ôm chặt ta vào lòng.
Lúc này, đám người kia mới để ý đến ta, hoảng hốt che mắt:
“Tiểu nhân không biết là ngài và Cố tiểu thư ở đây.”
Tô Minh Vũ không phản bác, chỉ là giọng nói trầm thấp nhuốm màu tức giận:
“Biết rồi còn không mau cút!”
“Ngậm chặt miệng cho ta, nếu dám để lộ ra ngoài, các ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.”
Hắn từng câu từng chữ đều tàn nhẫn, dọa cho đám thị vệ vội vàng rút lui.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Đang định lén lút chuồn đi thì vòng eo đột nhiên bị siết chặt:
“Lâm Lang Nguyệt, ngươi lại định đi đâu?”
“Lần này định bỏ ta bao lâu?”
Giọng điệu tức giận của Tô Minh Vũ lại có chút tủi thân.
Hắn mạnh bạo nâng cằm ta lên, đập vào mắt ta là ánh mắt nóng bỏng của hắn, nơi đó như đang bùng cháy ngọn lửa giận dữ ngút trời.
Trong lòng hoảng loạn, ta đành cắn răng đẩy hắn ra.
“Ta không hiểu ngài nói gì.”
Cổ tay ta bị hắn nắm chặt giơ lên cao: “Lâm Lang Nguyệt, ngươi còn muốn giả vờ đến bao giờ?”
“Ngươi hãy nhìn cho kỹ xem đây là gì?”
Lòng bàn tay hắn mở ra.
Chiếc túi thơm bị thị vệ nhặt được đang đung đưa trước mắt ta.
Ta ngoảnh mặt đi: “Đại nhân thật biết đùa, một kẻ ăn xin như ta sao có thể có thứ này?”
“Chậc.”
Hắn khẽ cười khẩy, nhìn ta đầy thích thú.
Bàn tay to ấm áp xoa lên vai ta, nơi đó có một vết sẹo hình trăng lưỡi liềm nhỏ.
Đó là đêm đó, khi Tô Minh Vũ lần đầu tiên nếm mùi đời, mất kiểm soát mà để lại.
Lúc đó ta đau đến mức kêu lên, mắng hắn là chó con.
Hắn mắt đỏ hoe, cẩn thận liếm vết thương, sợ làm ta phật ý.
Chính bộ dạng đáng thương này đã khiến ta mơ màng, không biết bất giác lại bị hắn kéo vào biển sâu, du ngoạn chín tầng mây.
Đầu ngón tay hắn lật lên, vết răng lộ ra:
“Tiểu ăn mày, vậy ngươi giải thích vết sẹo này thế nào?”
“Không, không nhớ, có lẽ là bị chó cắn khi giành thức ăn.” Ta nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Ồ?” Hắn nhướng đôi mắt đẹp, cúi xuống cắn mạnh vào vai ta: “Là cắn như thế này sao?”
“Hay là cắn như thế này?”
Cảm giác ngứa ngáy truyền đến từng đợt tê dại, ta mềm nhũn như nước, bám vào lồng ngực nóng bỏng của hắn.
Tô Minh Vũ bế ngang ta lên:
“Vì ngươi không nhớ, vậy thì ta sẽ giúp ngươi nhớ lại.”
Bên trong căn phòng quen thuộc, đồ đạc gợi lại ký ức sâu thẳm trong đầu ta – đây là nhà cũ của Tô Minh Vũ!
Ta nhanh chóng kéo ngăn kéo, lấy kéo để lên cổ:
“Đại nhân, chuyện cũ ta đã quên hết rồi.”
“Bây giờ ngài quyền cao chức trọng, mỹ nhân bên cạnh, không cần phải dây dưa với kẻ hèn mọn như ta!”
“Xin đừng làm nhục ta nữa, nếu không ta chỉ còn cách chết!”
Động tác trên người hắn khựng lại.
Tô Minh Vũ nhìn chằm chằm ta một lúc, tức giận bật cười: “Lâm Lang Nguyệt, ngươi đúng là lợi hại.”
“Năm xưa nói đi là đi, không để lại một chút nhung nhớ nào.”
“Vất vả lắm mới sắp quên được ngươi, vậy mà ngươi lại ngang nhiên quay về!”
Hắn càng nói càng tủi thân.
Đôi mắt cún con ướt át khiến ta ngẩn ngơ, một lúc sau ta mới tìm lại được giọng nói:
“Những chuyện sau này ngài hẳn đã biết, cha ta bị hãm hại, cả nhà bị lưu đày nên…”
“Vậy tại sao ngươi không nói cho ta biết?”
Hắn chất vấn: “Ngươi cho rằng ta không thể cùng ngươi vượt qua hoạn nạn sao?”
“Ta hèn kém đến vậy sao?”
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên mặt ta.
Ta há miệng định giải thích nhưng lại liếc thấy ngoài cửa hé mở, Cố Diệu Tuyết đang đứng đó.
Đầy vẻ oán độc.
8
“Minh Vũ ca ca, vị này là?”
Thấy Cố Diệu Tuyết vẻ mặt đầy nghi hoặc, ta nhận ra nàng không nhận ra ta.
Lúc này mới nuốt sự lo lắng vào bụng.
Đúng vậy.
Bất kỳ ai cũng khó có thể liên hệ nữ nhi kiêu căng, xinh đẹp của tướng quân ngày nào với “Kẻ ăn xin” chật vật trước mắt này.
Nàng khinh thường nhìn xung quanh.
Mái nhà tranh cũ nát đang rào rào rơi bụi.
“Đây là nơi người ở được sao?”
Ánh mắt dừng lại trên chiếc áo choàng ta đang mặc, trong mắt nàng lập tức hiện lên vẻ thù địch, tiến lên ôm lấy cánh tay Tô Minh Vũ.
Minh Vũ Ca ca, sao huynh lại qua lại với loại người ở nơi này?
“Loại người này vì tiền mà chẳng từ thủ đoạn nào!”
Nàng không biết đây là nhà cũ của Tô Minh Vũ, cũng không biết rằng hắn từng bị người ta chế giễu, cứ tự nói một tràng, chẳng hề để ý đến khuôn mặt tái mét của Tô Minh Vũ.
Cố Diệu Tuyết liếc xéo ta, khinh miệt chế giễu:
“Tiểu ăn mày, quyến rũ phu quân chưa cưới của người khác là hành vi của kỹ nữ.”
“Nếu ngươi thiếu tiền, ta cho ngươi.”
“Sau này đừng làm loại chuyện bẩn thỉu này nữa!”
Chữ “Bẩn” nàng ta cắn rất nặng, khiến Tô Minh Vũ bên cạnh nhíu chặt mày.
Ta không phản bác.
Dù sao ta cũng không còn là tiểu thư tướng quân cao cao tại thượng nữa.
Ta đứng ở đây chỉ là một kẻ ăn mày không rõ lai lịch, nghèo túng, với những kẻ quyền quý ăn sung mặc sướng này, nước sông không phạm nước giếng.
Nàng cho rằng ta là loại người nào, có liên quan gì đến ta?
Vì thế ta ngoan ngoãn đáp ứng, đang định đưa tay nhận tiền thưởng thì bị Tô Minh Vũ hung hăng kéo lại.
“Được lắm, vì chút tiền này mà muốn đoạn tuyệt với ta sao?”
Ta cười khẩy hất tay hắn ra, cẩn thận cất tiền vào:
“Ăn mày không vì tiền thì vì cái gì?”
“Có lẽ đối với đại nhân chỉ là chút tiền nhưng với ta đây chính là mạng sống của người đầu ấp tay gối với ta.”
Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của hắn, ta quay sang hứa với Cố Diệu Tuyết:
“Đã nhận tiền của tiểu thư, nhất định sẽ không làm gì khiến tiểu thư không vui.”
“Ta và vị đại nhân này sau này sẽ không gặp lại nữa.”
“Chúc hai người bạc đầu giai lão, sớm sinh quý tử.”
Cố Diệu Tuyết khinh thường nhếch môi: “Ngươi cũng biết điều đấy.”
Rắc một tiếng.
Tô Minh Vũ mặt đen như đít nồi, bẻ gãy chân nến cũ kỹ trên bàn.
Hắn tức giận quay đầu bỏ đi.
Lúc lướt qua ta, hắn hạ giọng, hung hăng nói: “Lâm Lang Nguyệt, ngươi lợi hại lắm.”
“Trong mắt ngươi, ta chỉ đáng giá mười mấy lượng bạc!”
“Ta ngày đêm lo lắng cho ngươi, ta đúng là đáng đời, nếu còn để ý đến ngươi nữa thì ta chính là chó!”
Ta cúi đầu, che giấu nỗi chua xót trong lòng.
Mang tiền đến Diệu Thủ Đường bốc thuốc, mấy thỏi bạc bỏ ra, chỉ đổi lại được ba bốn đồng tiền.
Rồi mang hai bát cháo đã nguội lạnh về nhà.
Vừa mở cửa đã thấy mẹ ta nằm ngất trên giường.
Ta vội vàng nhóm lửa sắc thuốc, hai bát thuốc đắng ngắt xộc vào mũi, mẹ mới từ từ tỉnh lại, run rẩy đưa tay vuốt ve ta, những vết chai dày cộm làm mặt ta đau rát.
Những ngày này, để chữa bệnh cho mẹ, chúng ta từ Bắc Hoang chạy về kinh thành, tìm khắp danh y, bán hết đồ đạc có giá trị.
Trong nhà đã sớm không còn gì để ăn.
Trong mắt mẹ tràn đầy áy náy: “Lang Nguyệt, đều tại ta vô dụng, liên lụy đến con.”
“Mẹ già rồi, sống đủ rồi.”
“Đừng cứu nữa, cứ để ta chết đi.”
Tim ta đau nhói nhưng trên mặt vẫn cố nở một nụ cười miễn cưỡng:
“Mẹ, người nói bậy gì vậy, mẹ xem con tay chân lành lặn thế này, làm sao có thể không kiếm được tiền, người cứ yên tâm ở nhà dưỡng bệnh đi.”
“Mẹ còn chưa thấy con lấy thành thân, sao lại sống đủ rồi?”
Ta phải hết lời khuyên can mới an ủi được mẹ.
Đếm lại số tiền còn lại trong túi, chỉ còn vài đồng, ta tính toán ra ngoài tìm việc kiếm tiền.
Hiện tại thân phận không rõ ràng, những việc tử tế đều không đến lượt ta.
May mắn thay, ta tìm được một công việc nặng nhọc là khuân vác cát ở bến tàu.
Tiền nhiều, trả lương theo ngày.
Rốt cuộc ta cũng đã luyện võ từ nhỏ, người có sức lực, chỉ cần mỗi ngày khuân vác đủ nhiều, tiền công đủ để ta và mẹ sống qua ngày.
Chỉ không ngờ, ngày đầu tiên đã gặp phải khách không mời mà đến.