16
Tô Minh Vũ và Chu Mục đánh nhau.
Sáng sớm nghe hạ nhân truyền tin, ta suýt ngất xỉu, loạng choạng chạy đến phủ Khai Phong, sợ hắn bị bắt nạt.
Hắn chỉ là một thư sinh yếu đuối, sao đánh lại được Chu Mục loại công tử bột đó.
Khi nhìn thấy Tô Minh Vũ toàn thân đầy máu, ta chỉ thấy ngọn lửa giận dữ từ lòng bàn chân bùng lên đến trán. Người mà ta còn không nỡ động đến một ngón tay, vậy mà lại bị bắt nạt thành như vậy?!
Tô Minh Vũ ngoan ngoãn cúi đầu, thân mật cọ cọ lòng bàn tay ta, như một chú cún con cầu xin được vuốt ve.
Trước khi ta lên tiếng trách móc, hắn đã tủi thân làm nũng:
“Đau quá, phải hôn mới hết được.”
Trong góc truyền đến một tràng chửi bới.
Là Chu Mục toàn thân quấn đầy băng, vì kích động nên vô tình kéo trúng vết thương, lại kêu gào thảm thiết.
Chu thừa tướng vội vã xông vào đại sảnh, nhìn thấy cảnh tượng thảm thương như vậy.
Ông ta ôm người trên mặt đất khóc đến nức nở, cơn giận dữ trào dâng, thề sẽ khiến Tô Minh Vũ không được chết tử tế.
Còn Cố Diệu Tuyết với tư cách là nhân chứng cũng được mời lên công đường.
Vừa nhìn thấy ta, nàng lập tức chỉ mũi ta mà chửi: “Đều tại ngươi! Ngươi có biết thế lực của Chu gia ở kinh thành không hả, ngươi hại Minh Vũ ca ca thảm rồi!”
“Ta đã nói ngươi là sao chổi, khắc chết cả nhà mình chưa hết, lại còn đến khắc Minh Vũ ca ca!”
“Loại người như ngươi, không xứng được sống!”
Nàng ta càng nói càng kích động, giơ tay định xông vào đánh ta.
Chát——
Ta tát nàng ta một cái:
“Miệng còn thối như vậy, ta sẽ xé rách nó!”
17
Cố Diệu Tuyết ôm mặt, không thể tin nổi nhìn ta:
“Ngươi, ngươi dám đánh ta.”
Ta lại tát thêm một cái: “Sao nào? Ngươi thấy một cái tát còn chưa đủ sao?”
Chát chát mấy tiếng giòn giã.
Nàng ta đau đến nghiến răng: “Lâm Lang Nguyệt, ta cảnh cáo ngươi đừng có mà vênh váo!”
“Hiện tại chỉ có Cố gia nguyện bảo vệ Minh Vũ ca ca, ngươi đắc tội với ta chính là đang đẩy chàng vào cảnh nguy hiểm.”
Động tác trên tay ta khựng lại, nghiêng đầu nhìn Tô Minh Vũ.
Hắn đang khoanh tay dựa tường xem kịch: “Yên tâm, đánh đi.”
Nghe vậy, Cố Diệu Tuyết lập tức trợn tròn mắt.
Nàng ta không biết, chúng ta đã điều tra rõ ràng những việc làm mờ ám của nhà nàng ta và Chu gia.
Bao gồm cả chứng cứ vu hại cha ta.
Bây giờ không cần phải duy trì sự hòa hợp trên mặt với nàng ta nữa.
Thấy người bên ngoài đã đủ đông, những người cần thu dọn cũng đã đến đông đủ.
Ta quỳ thẳng xuống, đưa đơn kiện:
“Thần nữ Lâm Lang Nguyệt tố cáo hai đại gia tộc Chu gia và Cố gia vì muốn phát tài bất chính, cố ý vu cáo phụ thân thần nữ là Lâm Vân Bình tham ô.”
“Khiến cho cả Lâm gia chúng ta gần trăm người bị lưu đày đến Bắc Hoang, chịu đủ mọi khổ sở.”
“Xin đại nhân trả lại công bằng cho Lâm gia.”
Cố Diệu Tuyết khựng người, biểu cảm méo mó:
“Đồ tiện nhân, dám vu khống, ta sẽ bảo cha ta thu thập ngươi!”
Chu đại nhân ở bên cạnh cũng tức đến nỗi trợn mắt: “Ranh con sao biết vu cáo là gì!”
Nhưng khi từng chứng cứ được đưa ra, từng vụ hối lộ nhận hối lộ, từng việc hà hiếp bách tính bị vạch trần ngay tại công đường.
Ông ta lập tức ngây người.
Ban đầu còn muốn giành lại một ván cho con trai, không ngờ ổ của mình cũng bị dỡ sạch.
Chuyện lớn như vậy, phủ doãn lập tức tâu vào cung.
Lúc này long nhan nổi giận, phất tay một cái phán xử những kẻ liên quan chém đầu ngay lập tức, những người liên quan còn lại đều bị áp giải vào đại lao chờ xử lý.
Đợi đến khi thị vệ xông vào Cố phủ, áp giải Cố lão gia vào pháp trường, Cố Diệu Tuyết mới thực sự hoảng hốt:
“Không thể nào! Cha ta sao có thể làm những chuyện này!”
Nàng ta khóc lóc kéo tay áo Tô Minh Vũ cầu xin: ” Minh Vũ Ca ca, chàng mau cứu cha ta đi!”
“Ta sẽ đồng ý để Lâm Lang Nguyệt vào cửa, thân phận như nàng ta làm thiếp cũng coi như là nâng đỡ rồi.”
“Trên đời này tìm đâu ra được một chính thê độ lượng như ta!”
Bị Tô Minh Vũ hất ra, nàng ta chuyển cơn giận sang ta.
“Đồ tiện nhân, đều tại ngươi mê hoặc Minh Vũ ca ca, ta nhất định phải xé nát mặt ngươi!”
Nói rồi, giật lấy thanh đao bên hông thị vệ, chém về phía ta.
Tô Minh Vũ mắt nhanh tay lẹ, nhanh chóng kéo ta sang một bên:
“Cố tiểu thư, hôn thư giữa tổ tiên ta và Cố phủ đã bị Cố đại nhân xé từ lâu, sau đó ta và cô cũng chưa từng có lời đính hôn, đều chỉ là cô và Cố lão gia đơn phương đề nghị mà thôi. Đã như vậy cô vẫn cố chấp không tỉnh ngộ, vậy thì cứ ở trong ngục mà bình tĩnh lại đi.”
Vừa dứt lời, vô số thị vệ bắt giữ nàng ta.
18
Bằng chứng xác thực, Lâm gia cuối cùng cũng rửa sạch oan khuất.
Những người thân ở Bắc Hoang cũng được tha bổng, ngày về kinh phục chức cũng không còn xa.
Nghe phán quyết, ta kích động đến nỗi không ngừng rơi lệ.
“Ngươi chắc chắn rằng cha ta bị vu oan đến vậy sao?”
Tô Minh Vũ nhẹ nhàng bóp gáy ta, trong đôi mắt cong cong như có sao trời:
“Ông ấy có thể nuôi dạy ra một đứa con gái tốt như nàng, chắc chắn không phải là người coi thường bách tính.”
Vạn loại cảm xúc phá tan xiềng xích.
Ngực như có một cái lỗ lớn, gió mạnh từ trong đó ùa ra, cuốn đi hết lý trí của ta.
Ta nhào vào lòng hắn khóc nức nở.
19
Sau khi cha ta trở về kinh, ông đã đích thân định hôn ước cho chúng ta.
Ông ấy hai mắt chứa lệ, như có ngàn vạn lời muốn nói, cuối cùng chỉ vỗ vai Tô Minh Vũ, nói một tiếng: “Tốt lắm, con gái ta giao cho con.”
Ngày hội hoa đăng, từ xa đã thấy Tô Minh Vũ ở đầu cầu lo lắng đi đi lại lại, một mình lẩm bẩm với tảng đá.
Ta khẽ vỗ vai hắn, dọa hắn giật mình.
Đang định nổi giận nhưng thấy người đến là ta, sự dịu dàng trong đáy mắt hắn lập tức tràn ra.
Hắn nhẹ nhàng cài chiếc trâm hồng ngọc vào tóc ta:
“Rất hợp với nàng, rất đẹp.”
Mặt ta nóng bừng.
Chúng ta mười ngón đan vào nhau, thong thả đi dọc bờ sông.
Ngắm nhìn muôn vàn đèn hoa trôi theo dòng nước, cuộc sống như thể trong khoảnh khắc này ngưng đọng thành vĩnh hằng.
Đầu ngón tay chai sạn của Tô Minh Vũ vuốt ve mu bàn tay ta, do dự hồi lâu rồi từ từ mở miệng hỏi:
“Lúc trước đề nghị chia tay là vì ta nghèo sao?”
Ánh mắt hắn lấp lánh, như sợ nghe được câu trả lời.
Vội vàng lùi bước trước khi ta kịp mở miệng: “Thôi bỏ đi, chuyện đã qua rồi, không quan trọng nữa!”
“Đồ ngốc.”
Ta bật cười vì sự ngang ngược của mình năm xưa mà xin lỗi.
“Nhưng ta tự nguyện.”
Hắn giải thích cho ta nghe cuộc đối thoại ở thư viện ngày đó.
Sau đó hắn và bạn cùng phòng đã bổ sung thêm: “Đợi khi ta kiếm được ngàn vàng, mới có tư cách cầu hôn nàng.”
“Nàng tốt như vậy, sao có thể gả đến đây chịu khổ được.”
Chỉ là ta đi quá sớm nên không nghe thấy.
Tối hôm đó, hắn nói cho ta một bí mật, kỳ thực lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sớm hơn nhiều so với ta tưởng.
Lúc đó gia cảnh hắn vừa sa sút, bị đám công tử bột ở kinh thành bắt nạt, bắt hắn bò dưới đáy quần của mọi người, liếm sạch bùn dưới đế giày của họ mới chịu tha.
Thiếu niên kiêu ngạo không chịu nhục, suýt chút nữa thì ngọc nát đá tan.
Mà lúc đó ta trốn học đi chơi, tình cờ gặp được, liền dạy dỗ bọn họ một trận.
Cuối cùng còn vỗ ngực:
“Lâm Lang Nguyệt ta làm việc một mình chịu trách nhiệm một mình, có bản lĩnh thì tìm ta mà đánh nhau.”
Ngày đó ta mặc một thân y phục gấm màu trắng như trăng, như một vầng trăng sáng, từ đó treo cao trong lòng hắn, cùng hắn vượt qua vô số đêm đông giá lạnh.
Cũng dẫn hắn, đến bên ta.
Hết.