33.
Cuối cùng tôi cũng đến được căn nhà nghỉ nhỏ này ở vùng ngoại ô. Trên đường, tôi liên tục gọi vào số mà chú Viên đã để lại cho tôi.
Nhưng không thể kết nối, điện thoại đã tắt máy.
Chủ nhà nghỉ đang quét lá, khi thấy tôi, bà ấy cười hỏi: “Cô đến nghỉ ngơi phải không?”
Tôi cất giọng khàn khàn hỏi: “Có phải ở đây có một người đàn ông đang ở không? Hôm nay anh ấy mặc đồ đen và đội mũ đen.”
Bà ấy hỏi: “Cô là bạn của anh ta à?”
Nước mắt lại trào ra, tôi nói: “Làm ơn, nói cho tôi biết anh ấy ở phòng nào được không?”
Chủ nhà nghỉ cau mày: “Cái này thì tôi không thể nói cho cô biết được, cô tự liên lạc với anh ta đi.”
Tôi run rẩy, lấy điện thoại quét mã QR trên bàn của bà ấy: “Tôi sẽ trả tiền cho bà, bà muốn bao nhiêu tiền thì mới nói cho tôi biết? Một nghìn có đủ không? Hai nghìn?”
Tôi đưa màn hình hiển thị thanh toán thành công cho bà ấy xem, nghẹn ngào nhìn bà: “Làm ơn, nói cho tôi biết… anh ấy ở phòng nào?”
Chủ nhà nghỉ sợ hãi, lùi dần về phía sau, nhìn tôi như nhìn một người điên.
Bên cạnh tôi, trong gương soi, tôi nhìn thấy chính mình.
Mùa thu nhưng tôi lại mặc áo ngắn tay và dép xỏ ngón, trang điểm của cô dâu đã bị nước mắt làm lem nhem, trông thật sự như một người phụ nữ mất trí.
Tôi cười nhẹ, lùi lại vài bước, ngồi xuống trước cửa nhà nghỉ, tiếp tục kiên trì gọi vào số điện thoại đó.
Tống Thận, anh nghe đi, anh nghe đi.
Nhưng âm thanh máy móc liên tục vang lên: “Số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau…”
Tôi gục đầu vào đầu gối, dần dần cảm giác như không thể thở nổi.
Đột nhiên có tiếng chó sủa, một con ch.ó trắng nhỏ, như thấy kẻ xâm nhập, lao nhanh về phía tôi.
Chủ nhà nghỉ hoảng hốt hét lên: “Chiêu Tài, tránh ra, tránh ra!”
Tôi dựa vào tường đứng dậy muốn tránh, nhưng chân bị tê, lại ngã xuống chỗ cũ.
Tôi dùng tay che đầu, tim đập như sắp ngừng lại. Ngay giây tiếp theo, cơ thể bị ai đó bế lên.
Con chó vừa nãy còn sủa dữ dội giờ lại trở nên ngoan ngoãn, cọ cọ vào chân anh ấy. Anh cúi đầu nhìn tôi, trong mắt chứa đựng hàng ngàn cảm xúc đang kìm nén.
Tống Thận.
Tôi run rẩy đưa tay chạm vào khuôn mặt anh. Da anh ấm áp, không phải ảo giác.
Anh bế tôi đi vào bên trong, lúc lướt qua chủ nhà nghỉ, gật đầu với bà ấy: “Đây là bạn tôi.”
Cánh cửa mở rồi lại đóng, anh nhẹ nhàng đặt tôi xuống ghế sofa. Phòng của anh gần như tối om, anh vươn tay bật đèn, sau đó từ trong vali lấy ra một chiếc áo khoác đưa cho tôi.
“Khoác vào đi, không sẽ bị cảm lạnh.”
Tôi kéo chiếc áo khoác, ném sang một bên. Ngay giây sau lao tới, ôm chặt lấy anh.
Nước mắt như thác lũ, từng giọt, từng giọt, rơi xuống n.g.ự.c anh.
Anh cứng người lại.
Tôi không thể nói được lời nào, chỉ biết ôm anh chặt hơn.
Anh không biến mất, không bị lửa nuốt chửng, không nằm trong chiếc hộp nhỏ đó.
Tống Thận, Tống Thận của tôi, anh thật sự đang ở trong vòng tay tôi.
Không biết đã bao lâu, Tống Thận bất ngờ đẩy tôi ra, động tác nhẹ nhàng nhưng kiên quyết.
Mắt anh hơi đỏ nhưng vẫn mỉm cười: “Hiểu Hiểu, chúc mừng hôn lễ.”
34.
Anh vắt khô chiếc khăn nóng, nhẹ nhàng lau đi những vệt nước mắt lộn xộn trên mặt tôi. Tôi nắm chặt cổ tay anh, lật lên, soi dưới ánh sáng.
Trên đó có rất nhiều vết sẹo.
Tống Thận ngừng lại một lúc.
Tôi đứng dậy, với tay cởi áo anh, mới tháo được hai cái cúc áo sơ mi đã nhìn thấy những vết sẹo chằng chịt trên xương quai xanh lẫn vai.
Nước mắt lại rơi.
Tôi tiếp tục cởi cúc áo nhưng bị anh giữ lại. Tôi mạnh mẽ đẩy tay anh ra, run rẩy muốn tiếp tục.
Chỉ nghe thấy anh nói: “Đừng nhìn nữa.”
Cảm giác đau đớn không tả nổi từ đáy lòng dâng lên, tôi bất chấp tất cả, nhón chân, tìm môi anh.
Mạnh mẽ hôn lên.
Tống Thận đột nhiên mở to mắt.
Anh muốn đẩy tôi ra, nhưng tôi không cho phép.
Chân bị vấp vào thứ gì đó, cả hai ngã xuống giường. Vừa ngã xuống, anh liền đưa tay bảo vệ đầu tôi, sợ tôi bị đập vào.
Tôi kéo tay anh, cúi xuống hôn. Mềm mại, ấm áp, Tống Thận trong ký ức của tôi, giờ đây đang ở bên tôi.
Không biết bao lâu sau, dần dẫn anh mới bắt đầu đáp lại tôi.
Ánh đèn trần rơi vào đôi mắt đen như đá thạch anh của anh, như có ngọn lửa đang nhảy múa.
Anh đưa tay che mắt tôi, hôn sâu hơn.
Toàn bộ đau khổ, trái tim tan nát không thể hàn gắn trong suốt bao năm qua… tất cả đèu tan chảy trong cái ôm và nụ hôn nồng nhiệt này.
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, hóa ra khi hạnh phúc, người ta cũng có thể rơi nước mắt.
Tôi vuốt ve cổ anh, kéo áo anh lên, cảm thấy rất nhiều vết sẹo.
Anh cứng người lại. Ngay giây tiếp theo, Tống Thận buông tôi ra, ngồi dậy. Ngực anh vẫn phập phồng vì xúc động, nhưng anh đưa tay, tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
“Hiểu Hiểu,” giọng anh khàn khàn, “anh sẽ đưa em về, hôm nay là ngày cưới của em.”