Anh Vì Em Chắn Gió Che Mưa

Chương 38,39,40,41: Sau này sẽ hư hơn một chút.


38.

Lúc tỉnh dậy phát hiện bản thân đã được thay váy ngủ, nhưng bên gối đã không còn ai nữa.

Tôi bừng tỉnh, nhớ đến những khoảnh khắc cuối cùng hôm qua, là Tống Thận đã bế tôi đi tắm.

Vừa nhận ra bản thân đang nghĩ đến điều gì, mặt tôi liền đỏ lên.

Tôi bước xuống giường, chầm chậm đi ra phòng khách, thấy Tống Thận đang nấu mì trong bếp.

Anh nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn tôi, mỉm cười: “Em dậy rồi à? Đi rửa mặt đi, sắp xong rồi.”

Tôi “ồ” một tiếng, không rời đi ngay mà giơ tay ôm lấy eo anh. Trán dụi vào lưng anh, chỉ đơn giản là muốn ôm anh, chỉ vậy thôi.

Tống Thận đặt muôi xuống, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Anh ở đây, sẽ không đi đâu cả.” Anh nói với tôi, rồi cúi đầu hôn lên đỉnh đầu.

Rửa mặt xong, anh bưng lên hai bát mì, một bát của tôi với nước sốt thịt xào kinh điển. Còn một bát của anh ấy chỉ có rau xanh và vài giọt dầu mỡ.

Tôi không nghĩ gì cả, liền đổi hai bát mì, lải nhải: “Anh gầy đi nhiều rồi, phải ăn nhiều thịt hơn để tăng cân lại.”

Tống Thận mím môi, nói: “Hiểu Hiểu, anh không ăn thịt nữa.”

Tôi sững sờ, những tài liệu về chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương mà tôi đã điên cuồng đọc vì sự trở về của anh đột nhiên ùa về trong tâm trí tôi.

Tôi vội vàng đổi lại bát mì, ăn nhanh chóng: “Thế thì để em ăn, em cũng cần tăng cân một chút.”

Nhưng Tống Thận lại đặt đũa xuống.

Anh từ từ nói: “Thân thể và tinh thần của anh tồn tại nhiều vấn đề. Anh không thể nghe tiếng kêu réo, không thể lái xe, không thể ăn thịt, anh đã bị gãy xương nhiều lần, khớp gối bị thương, sau này có thể không đi lại được; mắt anh cũng vậy, nguy cơ mù cao hơn nhiều lần so với người bình thường…”

Tôi không dám nhìn anh, cúi đầu ăn nhanh, nước mắt rơi vào bát.

Tôi nghe anh nói: “Anh không phải là một người hoàn hảo, vậy nên Hiểu Hiểu, em có thể rời bỏ anh bất cứ lúc nào.”

“Anh đảm bảo, sẽ không ai can thiệp vào quyết định của em.”

Tôi nhìn anh, nhưng anh lại mỉm cười.

Anh đang rất nghiêm túc trao cho tôi quyền rời bỏ anh bất cứ lúc nào mà không phải gánh chịu bất kỳ trách nhiệm đạo đức hay pháp lý nào.

Tôi cũng đặt đũa xuống, nói: “Ngày mai chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn.”

Biểu cảm của Tống Thận có chút ngạc nhiên: “Gì cơ?”

Tôi nói: “Thời gian chờ ly hôn đã qua rồi, em và Đường Hà đã nhận được giấy chứng nhận ly hôn. Pháp luật không quy định rằng một người phụ nữ vừa ly hôn không được kết hôn ngay lập tức phải không? Hay là anh không muốn kết hôn với em?”

Anh im lặng nhìn tôi.

Tôi cất bát của mình và nồi đã dùng vào bồn rửa, mở nước lớn, bóp xà phòng, cố gắng chà sạch dầu mỡ.

Điều này giúp tôi bình tĩnh lại.

Tôi ngồi lại đối diện anh.

“Em biết lái xe, sau này có thể đẩy xe lăn cho anh, nếu anh bị mù em sẽ làm đôi mắt cho anh. Tiếng kêu réo không sao, em sẽ bịt tai cho anh; không ăn thịt cũng không sao, có nhiều cách để bổ sung protein.”

Vì hơi bực bội, tốc độ nói của tôi hơi nhanh, nói đến cuối cùng, tôi chậm lại, nhìn anh.

“Tất cả những gì anh nói đều có cách giải quyết, đó không phải là lý do để chia tay. Em sẽ không rời bỏ anh, cũng mong rằng anh sẽ đứng cùng em để cùng đối mặt với khó khăn. Chứ không phải đẩy em đến một bên an toàn, ổn định, để bản thân mình chịu đựng tất cả.”

Tống Thận bước tới, nắm lấy tay tôi.

Tôi đẩy tay anh ra, trừng mắt nhìn anh, nước mắt lưng tròng: “Nếu sau này anh còn nói những lời như vậy, em sẽ thực sự tức giận đấy.”

Anh liền cúi xuống ôm lấy tôi, giọng nói gần như thở dài: “Anh sẽ không như vậy nữa. Hiểu Hiểu, anh yêu em.”

39.

Trong thời gian anh chờ đợi các thủ tục còn tôi chờ đợi lời mời làm việc, chúng tôi đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn.

Trên đường đi, khóe miệng tôi không ngừng nở nụ cười, không sao kiềm chế được.

Cô gái đóng dấu cũng mỉm cười, nhìn Tống Thận: “Vợ của anh thực sự rất yêu anh đó.”

Tống Thận mỉm cười: “Vâng, tôi rất may mắn.”

Rời khỏi cục dân chính, tôi kéo áo anh, nói nhỏ: “Người may mắn là em.”

May mắn có được người đàn ông lặng lẽ như biển sâu này, cho phép tôi bước vào cuộc sống của anh ấy.

Đó là mùa hoa dành dành nở rộ, có một bà lão mang giỏ hoa đầy đi bán. Tống Thận trả tiền mua một vòng hoa, đeo quanh cổ tay tôi.

Hương hoa tỏa khắp thân.

Tôi ngạc nhiên: “Tại sao anh lại thạo việc kết vòng hoa như vậy?”

Tôi trêu chọc anh ấy: “Những năm xa cách, anh có thích ai khác không?”

Tống Thận nói ngay: “Không có. Có một quãng thời gian rất tẻ nhạt, anh đã tưởng tượng ra việc kết vòng hoa cho em để gi ết thời gian.”

Cảm giác trong lồng n.g.ự.c tôi không biết là gì, không nói nên lời, chỉ cố gắng mỉm cười.

Anh cúi người, bẻ một nhánh cỏ đuôi chó, ngón tay rất khéo léo bện một chiếc nhẫn cho tôi. Sau đó anh nắm lấy tay tôi, đeo vào ngón áp út của tôi.

“Em là của anh rồi.” Anh nói.

Tôi gật đầu liên tục.

Tống Thận cười, véo mũi tôi: “Bà Tống, em thế này có phải là dễ nuôi quá không?”

Anh lấy từ túi quần ra một chiếc hộp nhỏ. Mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương.

Tôi che miệng lại.

Trước đây tôi nghĩ cách biểu đạt sự ngạc nhiên của nữ chính trong phim thần tượng là quá phóng đại, nhưng khi điều này xảy ra với tôi, tôi mới hiểu rằng thực sự rất muốn hét lên, nên bản năng che miệng lại.

Tống Thận tháo chiếc nhẫn cỏ ra, đeo nhẫn kim cương vào.

Không quá to, cũng không quá nhỏ, vừa vặn.

Tôi nhìn vào ánh sáng, nhìn mãi, nhìn mãi, sao nhìn mãi vẫn không đủ.

Tống Thận luôn ở bên cạnh, mỉm cười nhìn tôi.

Tôi cảm thấy mình thực sự quá ngốc nghếch, mãi lâu sau mới nhớ ra: “Sao anh có thể biết chính xác kích thước của em vậy?”

Anh nói: “Khi em ngủ, anh lén đo.”

Không thể tưởng tượng nổi cảnh anh ấy lén lút bước xuống giường, đi tìm thước dây để đo ngón tay tôi.

Đây là Tống Thận, đây là Tống Thận đấy!

Tôi bất ngờ dậm chân: “Em không chuẩn bị nhẫn cho anh!”

Tống Thận không nhịn được cười: “Không sao đâu.”

Sao có thể không sao chứ? Tôi muốn dâng tặng anh tất cả những gì tốt nhất trên thế gian này.

Tôi kéo anh ấy đến một cửa hàng vàng.

Cô bán hàng biết rằng chúng tôi vừa lấy giấy đăng ký kết hôn hôm nay, nên nói sẽ giảm giá cho chúng tôi.

“Hai người thật xứng đôi.” Cô ấy nói.

Tống Thận gật đầu, tôi cười nói: “Cảm ơn, tôi cũng nghĩ vậy.”

Cô bán hàng cười tươi, hỏi: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”

Cô ấy lại có chút ngại ngùng: “Tôi và bạn trai cũng dự định kết hôn, nhưng lo lắng không biết có quá sớm không.”

Chúng tôi quen nhau bao lâu rồi?

18 tuổi, tôi gặp anh ở cửa tàu điện ngầm; 19 tuổi, tôi cùng anh đón sinh nhật; 22 tuổi, tôi nhận được bức thư của anh gửi từ nước ngoài; 24 tuổi, tôi mất anh.

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, không thể không siết chặt, chỉ có như vậy mới làm tôi tin rằng, 26 tuổi, anh đã quay trở lại bên cạnh tôi.

Cô bán hàng vẫn đang mỉm cười chờ đợi.

Tống Thận trả lời: “Tám năm sáu tháng ba ngày.”

Chính xác đến từng ngày như vậy.

Tôi không thể không nhìn anh, anh cũng nhìn tôi, rồi anh giơ tay lên, vuốt nhẹ má tôi.

Cô bán hàng cười, nhìn tôi: “Cô gái, chồng cô yêu cô rất nhiều đấy.”

Nước mắt lại ứa ra, tôi mỉm cười: “Vâng, tôi thật may mắn.”

40.

Tôi đã gửi bức ảnh nắm tay của tôi và Tống Thận cho Châu Huyên.

Tất nhiên, điểm nhấn là chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Châu Huyên quả nhiên phản ứng dữ dội: “Kỷ Hiểu Hiểu! Cậu đúng là khoe khoang quá rồi đấy! Có thể đừng trêu tức người độc thân nữa được không hả?!”

Chỉ vài giây sau, cô ấy lại gửi một tin nhắn khác: “Khỉ thật, nhìn thấy cậu hạnh phúc, mình cũng muốn khóc.”

Rồi cô ấy lại thu hồi tin nhắn đó. Thay vào đó là một tin nhắn mới: “Hiểu Hiểu, hãy hạnh phúc nhé.”

Bạn thân nhất của tôi à, làm sao tôi có thể không hiểu trái tim của cậu chứ?

Cậu ấy không muốn tôi nhớ lại quá khứ, những nỗi đau và khổ sở đều không cần nhắc lại nữa, cô ấy chỉ mong muốn tương lai của tôi hạnh phúc và trọn vẹn.

Cuộc trò chuyện với Châu Huyên khiến tôi nhớ lại một việc, vì vậy tôi chạy vào phòng làm việc tìm Tống Thận.

“Ảnh đâu rồi?”

Tống Thận đang sử dụng máy tính, anh kéo tôi ngồi vào lòng: “Ảnh gì?”

Có lẽ là vừa uống nước, đôi môi anh còn dính chút nước, trông thật quyến rũ.

Khoảng cách này… rất nguy hiểm.

Chỉ cần ngẩng đầu lên là tôi có thể hôn anh ấy. Tất nhiên tôi là người đã nghĩ thì sẽ làm. Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, không hôn thì phí lắm, phải không?

Tống Thận đỡ eo tôi, giúp tôi ngồi thoải mái hơn. Nhưng thực tế là anh đang chiếm lĩnh toàn bộ hơi thở của tôi.

Khoảnh khắc anh buông tôi ra, tôi lập tức quên mất lý do ban đầu tại sao tôi vào phòng làm việc.

Anh cười nhẹ nhìn tôi: “Em nói ảnh.”

Tôi gõ nhẹ vào đầu mình: “Anh đã hỏi Châu Huyên xin vài bức ảnh Polaroid phải không? Em hỏi cô ấy, cô ấy nói những tấm còn lại đều đã đưa cho anh.”

Anh đỡ tôi đứng dậy, từ giá sách lấy ra một ví tiền cũ. Mở ra, bên trong là ảnh chụp chung của chúng tôi và cả những bức ảnh riêng của tôi do Châu Huyên chụp.

Khi lật tiếp, bất ngờ phát hiện một mảnh giấy. Mặt Tống Thận thay đổi, anh đưa tay muốn giành lại.

Anh hiếm khi có phản ứng mạnh mẽ như vậy khiến tôi càng tò mò hơn, cầm mảnh giấy chạy ra phòng khách, vừa chạy vừa đọc.

Bước chân chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Trên mảnh giấy, là chữ viết của anh thời đại học, anh viết: “Nếu một ngày nào đó tôi không may hy sinh, xin hãy đốt những bức ảnh này cho tôi. Tống Thận.”

Tôi đưa mảnh giấy và ví tiền trả lại cho anh.

Tống Thận nhận lấy, vẻ mặt có chút lúng túng: “Trước khi đi làm nội gián, sẽ phải viết di thư. Anh không có gì cần dặn dò, chỉ là…”

Anh dừng lại, vì tôi đã ôm chặt lấy anh ấy.

Anh ngừng lại một chút rồi cũng đưa tay ôm lấy tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Xin lỗi, Hiểu Hiểu.”

41.

Tôi mang thai rồi, chúng tôi không dùng tránh thai, việc này hoàn toàn là tự nhiên. Nhưng khi nhìn thấy kết quả trên que thử thai trong phòng tắm, trái tim tôi vẫn rộn ràng như b.ắ.n pháo hoa.

Tôi đã mang trong mình đứa con của Tống Thận.

Thật không thể tin được.

Tống Thận đang sắp xếp tài liệu trong phòng làm việc, tôi rón rén đẩy cửa bước vào. Anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi cười hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì? Lẩu? Món xào?”

Tôi hỏi anh: “Phụ nữ mang thai có kiêng kỵ gì không?”

Anh nghĩ một lúc, nói: “Không được hú/t th/uốc uống rượ/u? Những thứ khác thì chắc không có gì, từ góc độ y học, chế độ ăn bình thường đều ổn…”

Tôi nhìn anh rồi cười mãi, cười mãi.

Anh đột nhiên nhận ra điều gì đó, lời nói liền dừng lại. Vô cùng ngạc nhiên, như không tin vào tai mình, anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng tôi.

“Ở đây?”

Tôi đưa que thử thai cho anh ấy: “Chúc mừng anh, Tống Thận, anh sắp làm bố rồi.”

Có một khoảnh khắc anh rất muốn nhấc tôi lên, có lẽ vì cân nhắc đến đứa bé còn chưa bằng hạt đậu nành nên anh vẫn dừng lại.

Sau đó lại thấy anh đi vòng vòng trong phòng làm việc.

Tôi nhìn đến hoa mắt, không nhịn được cười: “Anh có thể nghỉ ngơi chút không?”

Anh nghe lời ngồi xuống bên cạnh tôi, ngón tay lùa vào mái tóc đen nhánh, nhẹ nhàng nâng đầu tôi lên rồi cúi xuống hôn.

Má kề má.

Dần dần, từ ngồi chuyển thành nằm, tôi nằm trong chiếc ghế sofa mềm mại, mở to mắt nhìn anh.

Hình như tôi rất hiếm khi mở mắt vào những lúc thế này, đến mức lần này tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên.

“Thì ra tai anh có thể chuyển sang màu hồng.”

Anh -im lặng một lúc, nói: “Em cũng dễ chuyển sang màu hồng, không chỉ tai.”

Mấy hình ảnh nào đó trong đầu tôi đột nhiên trở nên rõ ràng, mặt tôi đỏ bừng lên.

Theo thói quen muốn tìm cái gì đó che mặt, nhưng gối ôm đã bị ném xuống đất hết rồi.

Cuối cùng chỉ còn cách úp mặt vào cổ anh, giọng ngậm ngùi nói: “Tống Thận, anh hình như trở nên hư hỏng rồi.”

Rõ ràng trước đây đều là tôi trêu chọc anh ấy.

Tống Thận bắt chước tôi, cũng hạ giọng nói: “Trước đây còn có nhiều e ngại, bây giờ thì không.”

Tôi có linh cảm xấu: “Vậy nên?”

Anh cười: “Vậy nên, sau này sẽ hư hơn một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.