Ngoại truyện Tống Thận.
6.
Anh luôn tin rằng, Hiểu Hiêu là món quà trời cao ban tặng. Nếu không, sẽ không thể giải thích được tại sao anh lại rung động duy nhất với cô, cũng không thể giải thích được tình yêu và sự chờ đợi kiên định của cô dành cho anh bắt nguồn từ đâu.
Khi hiểu lầm được giải tỏa, bức tranh cuộc sống mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được, cũng do cô mang đến cho anh.
Trong ngôi nhà nhỏ, có mèo, có cây cảnh, có ánh nắng mặt trời.
Quan trọng nhất là… có cô.
Dù là khi cô thức dậy buổi sáng với mái tóc rối bời, chưa tỉnh ngủ, hay khi cô dần dần trở lại với tính cách đáng yêu, làm nũng, đều rất dễ thương.
Đi trên đường, anh nhớ lại điều đó, không khỏi mỉm cười. Có lại những gì đã mất, là món quà lớn nhất của ông trời.
Như những người thân của chú rể đã nói trong bữa tiệc, Hiểu Hiểu thật sự rất gầy. Tống Thận đổi đủ kiểu nấu ăn cho Hiểu Hiểu, chỉ mong bù đắp lại những gì đã bỏ lỡ.
Lúc dọn dẹp phòng, anh vô tình phát hiện ra những loại thuốc cô từng dùng để ổn định tâm trạng, giảm chứng mất ngủ.
Nhưng cô không nói với anh, anh cũng giả vờ như không phát hiện ra. Chỉ là đêm khuya, khi cô gọi tên anh trong mơ với hàng nước mắt lăn dài, Tống Thận sẽ nhớ đến những viên thuốc đó.
Chúng nhắc nhở anh nhiều lần rằng, trong hai năm anh “ch/ết”, cô đã đau khổ và dằn vặt như thế nào.
Anh chưa bao giờ nói với cô, nếu ngày đó ở homestay cô không ngăn anh lại, lúc đó anh sẽ thực sự biến mất hoàn toàn trong đám đông.
Bởi vì trước khi gặp cô, Tống Thận đã định sẵn kết cục cho mình là đồng quy vu tận.
Điều đã giúp anh thoát ra khỏi địa ngục là tình yêu của cô. Anh chưa bao giờ lên kế hoạch cho tương lai của mình, ngoài việc có cô.
Cuộc đời Tống Thận được chia làm hai giai đoạn ở tuổi 28. Trước 28 tuổi, anh sống vì tiêu diệt băng nhóm buôn bán m/a t/úy. Sau 28 tuổi, anh sống vì cô gái đã cứu vớt anh ra khỏi vực thẳm.
7.
Nhưng ông trời đã chơi một trò đùa tàn nhẫn.
Đây có lẽ là thời khắc gần nhất với sự viên mãn trong cuộc đời Tống Thận, khi anh và cô đã có một gia đình, một công việc ổn định.
Đứa con sắp chào đời cũng đã nhận được bùa bình an và khóa trường thọ từ mẹ đỡ đầu và ông nội đỡ đầu.
Những bản nhạc, video giáo dục thai nhi được phát không ngừng khắp nhà.
Hiểu Hiểu đi dạo, đột nhiên cúi xuống nói chuyện với em bé trong bụng: “Bé con à, con rất muốn ăn kem đúng không? Nhưng bố không cho phép, phải làm sao bây giờ?”
Anh cười, đành phải nhượng bộ trước bà bầu quyền lực, mua một hộp kem vào mùa đông cho cô nếm một chút.
Hình như những vấn đề về tiền bạc, bạo lực, m.á.u me, đều đã xa rời cuộc sống của anh. Anh bị Hiểu Hiểu lây nhiễm, cũng bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống của một gia đình ba người.
Hiểu Hiểu nhiệt tình mua vải bông tự may vá, nhưng lại thấy phiền, vậy nên Tống Thận nhặt kim chỉ lên, từng mũi từng mũi may ra một chiếc áo nhỏ.
Ngày hôm sau Hiểu Hiểu thức dậy, nhìn chiếc áo mà vô cùng ngạc nhiên, rồi làm nũng nhờ anh làm thêm hai chiếc áo cho người lớn.
“Như vậy chúng ta sẽ có bộ trang phục gia đình ba người, độc nhất vô nhị trên thế giới, thật tuyệt vời, đúng không?”
Vì vậy, đôi tay từng quen dùng sú/ng và d/ao, bây giờ lại phải thức đêm để may chiếc áo được cho là “chứa đầy tình yêu của bố, con sẽ thích lắm”.
Mỗi lần như vậy, trong đôi mắt cười của Hiểu Hiểu luôn ẩn chứa một chút gian xảo.
Nhưng anh cam lòng chấp nhận.
Sau đó trước mộ cô, anh đã đốt ba chiếc áo đẹp với các kích cỡ khác nhau. Cùng với những vật kỷ niệm của Hiểu Hiểu do Châu Huyên chuyển giao, những lá thư tình đẫm nước mắt của cô, cả những bức ảnh chụp chung của anh và cô.
Anh đều đốt chúng cho Hiểu Hiểu, cho đứa con chưa từng gặp, và cho chính mình.
Anh tin chắc rằng họ sẽ sớm được đoàn tụ.
8.
Không thể nhớ lại chi tiết về nỗi đau đã trải qua đồng nghĩa với việc Tống Thận cũng không thể hoàn toàn nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi tối mà tiếng sú/ng vang lên đó.
Anh hỏi bác sĩ tâm lý: “Có cách nào để nhớ lại tất cả không?”
Bác sĩ tâm lý nói: “Đây là cơ chế tự bảo vệ của não bộ, nếu anh cố gắng nhớ lại, nó sẽ gây hại cho anh.”
Anh nói: “Không sao, tôi phải nhớ lại.”
Bác sĩ tâm lý không hiểu.
Rồi thấy người đàn ông gầy gò này nhìn ra ngoài cửa sổ cười, nụ cười đầy bi thương.
Anh nói: “Đó là hình ảnh cuối cùng cô ấy để lại cho tôi, tôi phải nhớ lại.”
Bác sĩ tâm lý không biết liệu cuối cùng Tống Thận có nhớ lại mọi chi tiết hay không, nhưng bà biết rằng nếu người đàn ông này liên tục nhớ lại cảnh vợ qua đời, anh chắc chắn sẽ rơi vào nỗi đau dài đằng đẵng không thể thoát ra.
Tống Thận đã ngừng điều trị và không bao giờ quay lại.
Người cuối cùng còn nhớ về Tống Thận có lẽ là quản lý nghĩa trang ở Nam Kinh.
Không phải dịp lễ Tết, nghĩa trang vốn đã ít khách. Ngày hôm đó mưa rất lớn, càng không có ai đến thăm.
Người quản lý nghe đài, mơ màng ngủ.
Cửa kính bị gõ.
Ông nhìn thấy một chàng trai trẻ đứng trước cửa, che ô đen, quần đã ướt sũng.
Người quản lý vội mời anh vào đăng ký.
Ông để ý thấy chàng trai tên Tống Thận này mang theo một hộp bánh, liền hỏi: “Hôm nay là sinh nhật người nhà cậu à?”
Chàng trai trẻ mỉm cười nói: “Hôm nay là sinh nhật vợ tôi.”
Anh rõ ràng mỉm cười, nhưng người quản lý lại cảm thấy mình đã nói sai.
Đúng lúc đó, trên đài phát một đoạn hát Tuồng Cổ Đài Loan, hát rằng:
“Sinh ra không thể cùng ch/ết, c/hết rồi không thể sống lại, đều không phải là tình yêu chân thành.”
Chàng trai trẻ đứng yên, dường như chìm vào ký ức nào đó, rất lâu mới nhớ phải đặt bút xuống.
“Tôi đi trước đây.” Anh nói.
Người quản lý bước ra cửa, nhìn theo bóng dáng anh biến mất trong cơn mưa như trút nước.
Giữa trời và đất, giữa núi và núi, dường như chỉ còn lại bóng lưng của anh.
Người quản lý không khỏi nhớ lại bài hát mà ông đã nghe từ thập niên 70-80, lời bài hát thế nào nhỉ?
Ồ, nhớ ra rồi.
“Ngàn núi ta độc hành, không cần ai tiễn biệt.”
The end.