Ba Nam Chính Từng Bị Tôi Bắt Nạt, Phản Công Rồi

Chương 1


Từ nhỏ, tôi đã bắt nạt ba nam chính, chỉ đợi nữ chính xuất hiện để cứu rỗi họ.

Hệ thống khuyên nhủ: “Nếu cô nhân lúc này cướp lấy vai trò của nữ chính, sau này chẳng phải sẽ có đường sống sao?”

Tôi véo má phúng phính của một người, đá vào m.ô.n.g người kia một cái, rồi cầm dây lưng dọa nạt người còn lại viết bài tập hộ.

Ngỗ nghịch vô pháp vô thiên, sảng khoái vô biên. Vì vậy, tôi vứt bỏ hệ thống.

Sau này, các nam chính đều trưởng thành cũng là lúc nữ chính xuất hiện, tôi định chuồn nhanh, nào ngờ bị véo má. Tôi nhìn dây lưng quen thuộc đến lạ, trong lòng thắt lại.

Tôi hét lên: “Hệ thống! Hệ thống!”

Hệ thống: “Chơi lố rồi? Phạm trù khác nhau, chúc cô may mắn.”

1

“Mặt cậu mềm thật đấy.” Tôi véo má Trì Du, ngay sau đó cắn một cái.

Trì Du sợ đến mức không dám nhúc nhích, nước mắt lưng tròng: “Đau… đau quá…”

Tôi cắn đã rồi mới buông ra, trên gương mặt trắng nõn nà của Trì Du in hằn dấu răng đỏ chót.

Tôi cười híp mắt: “Được tôi cắn là vinh hạnh của cậu đấy.”

Quay đầu lại, tôi thấy Giang Hữu Khâm đang nhìn chằm chằm.

Tôi khoanh tay: “Nhìn tôi làm gì?”

Cậu ta mặc quần yếm, trông cũng khá đáng yêu. Tôi không kìm được trái tim ngứa ngáy, đá vào m.ô.n.g cậu ta một cái.

Tôi thốt lên: “Mông cậu cũng mềm quá, cho tôi đá thêm mấy cái nữa!”

Kết quả là chưa kịp hành động, Giang Hữu Khâm đã trừng mắt nhìn tôi, quay người bỏ chạy.

Ồ, quên khóa cửa rồi.

Tôi đi khóa cửa lại.

Lục Thanh Tắc đang ngoan ngoãn cúi đầu viết bài tập hộ tôi, tôi rất hài lòng.

Trì Du vẫn còn khóc lóc, tôi bực bội: “Khóc cái gì? Là đàn ông đấy! Tôi ghét nhất là người hay khóc!”

Trì Du không dám khóc nữa, chỉ dám nức nở, cuối cùng vừa nức nở vừa nấc cụt.

Lục Thanh Tắc đưa bài tập đã viết xong cho tôi.

Tôi kiểm tra một lượt: “Bài văn đâu?”

Lục Thanh Tắc do dự: “Bài văn thì tôi không thể viết hộ cậu được, cậu tự…”

Chưa đợi cậu ta nói xong, tôi đã lấy ra một chiếc dây lưng, mỉm cười: “Suy nghĩ kỹ trước khi nói chuyện nhé, Tắc Tắc, cẩn thận da thịt của cậu đấy.”

Trì Du lại bị tôi dọa, tiếp tục khóc. Lục Thanh Tắc im lặng, tiếp tục viết bài văn hộ tôi.

Tôi hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Giang Hữu Khâm dám chạy, đợi lát nữa cho cậu ta biết tay…”

Trì Du vẫn còn khóc.

Tôi: “Cậu đừng khóc nữa, có gì mà khóc? Cậu là nước à? Cậu có thể học hỏi Giang Hữu Khâm và Lục Thanh Tắc không?”

Trì Du hít hít mũi, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe: “Kỷ Mai, cậu sẽ gặp báo ứng đấy.”

“Ồ” tôi không quan tâm, ác ý xoa đầu cậu ta, “Bây giờ người thảm nhất là cậu đấy chứ?”

2

Tôi đang làm tiểu bá vương rất sảng khoái, thì một thứ tự xưng là hệ thống bắt đầu vang lên trong đầu tôi.

Nó nói tôi là một nữ phụ ác độc, ngày nào tôi cũng bắt nạt ba nam chính như vậy đợi nữ chính xuất hiện, kết cục của tôi sẽ rất thê thảm.

Tôi không hiểu lắm: “Hả?”

Hệ thống kiên nhẫn khuyên bảo, dùng lời lẽ ôn hòa dẫn dắt: “Cô nhân lúc này cướp lấy vai trò của nữ chính, sau này chẳng phải sẽ có đường sống sao?”

Tôi: “Có ý gì?”

“Chính là cô quan tâm họ, cho họ hơi ấm—”

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, lắc đến mức hệ thống choáng váng.

Tôi nhe răng: “Nếu vậy, tôi càng phải nhân lúc này báo đáp sự ‘quan tâm’ của họ dành cho tôi sau này!”

Rồi tôi mặc kệ sự phẫn nộ bất lực của hệ thống, tiếp tục đi tìm ba người kia gây sự.

Tìm một lần là mấy năm.

3

Lớn hơn một chút, cả ba người họ đều phổng phao, càng ngày càng cao.

Tôi không dám đánh đập họ nữa, bởi vì tôi sợ họ sẽ đ.ấ.m tôi ngã, hơn nữa họ cũng không dễ bắt nạt như hồi nhỏ.

Vì vậy, thuộc tính thứ nhất của tôi, thuộc tính bá đạo tạm thời bị kìm nén, thuộc tính thứ hai, thuộc tính trà xanh bạch liên bùng nổ.

Trước mặt bố mẹ Giang Hữu Khâm, tôi ủ rũ lo lắng: “Chú dì ơi, A Khâm ở trường hay bị ghi tên vào sổ đầu bài, lần trước con thấy cậu ấy cùng một đám người hút thuốc chửi bậy ở góc khuất… Con thật sự rất lo lắng cho cậu ấy.”

Ba Giang tức giận đập bàn: “Thằng nhãi ranh, đợi nó về tao sẽ đánh c.h.ế.t nó!”

Trước mặt bố mẹ Lục Thanh Tắc, tôi thở dài: “Thầy giáo nói Tắc Tắc rất khó hòa đồng, không thích giao tiếp với người khác, có thể là có bệnh tâm lý. Con biết cậu ấy không phải người như vậy, nhưng mà…”

Mẹ Lục nhíu mày: “May mà Tiểu Mai nói cho chú dì biết chuyện này, chú dì sẽ đưa thằng bé đi khám bác sĩ tâm lý.”

Trước mặt bố mẹ Trì Du, tôi ngượng ngùng khó nói: “Trì Du cậu ấy… cậu ấy hình như rất thích mặc đồ con gái, trước đó cậu ấy còn mượn váy của con để mặc. Các bạn học khác cũng nói cậu ấy không có khí chất đàn ông, sao cậu ấy lại như vậy chứ… Hu hu, cậu ấy là bạn thân nhất của con…”

Ba Trì nghiêm mặt, mẹ Trì ngạc nhiên không hiểu nhưng vẫn an ủi tôi: “Tiểu Mai con yên tâm, dì và chú ấy nhất định sẽ tìm hiểu xem tại sao thằng bé lại như vậy.”

Tôi cảm động gật đầu lia lịa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.