4
Tôi quen Cố Thâm hồi năm tư đại học.
Lúc ấy tôi vừa mới vào thực tập cho một tờ báo, nhận trách nhiệm vài bài phỏng vấn nhỏ cho báo.
Một trong số những người được phỏng vấn, đó là Cố Thâm, đại diện cho sinh viên xuất sắc chuyên ngành Luật.
Anh là chàng trai mới ngoài hai mươi, nói chuyện nghiêm chỉnh và dịu dàng, dường như sinh ra đã mang trong mình lực hấp dẫn bẩm sinh.
Cuộc phỏng vấn đó chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai mươi phút.
Nhưng không biết tại sao tôi hơi căng thẳng, đến khi sắp kết thúc lòng bàn tay tôi đều đổ mồ hôi lạnh.
Thế nhưng người ngồi đối diện tôi, là Cố Thâm, anh ấy cười lãnh đạm, dịu dàng an ủi tôi rằng:
“Không sao đâu, Khương tiểu thư cứ hỏi tùy ý đi, coi như là bạn học trò trò chuyện với nhau thôi.”
Cuộc phỏng vấn đó kết thúc, tôi lấy lí do cảm ơn anh ấy vì sự hợp tác, nói rằng mời anh ấy đi ăn một bữa.
Chỉ là giải quyết việc chung mà thôi, lí do này thực ra hơi giả dối.
Nhưng Cố Thâm lại một tiếng đáp ứng.
Lâu dần, tôi và anh ấy càng ngày càng thân quen.
Cho đến khi tôi tỏ tình, anh ấy chấp nhận ở bên tôi.
Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ khó tin.
Cho đến khi sau khi quen nhau, dần dần tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
Người đàn ông dịu dàng khi gặp mặt ban đầu, nhưng bây giờ lại thường xuyên bàng quan, lơ đãng và không coi trọng tôi, cô bạn gái của anh.
Anh ấy đã nhiều lần đi trễ cách khi hẹn hò hơn một tiếng, sẽ nhớ nhầm hoặc quên mất sinh nhật của tôi.
Tôi bệnh tật hay bị thương để lại cho anh ấy một cuộc điện thoại, một lần lại một lần anh ấy không nhấc máy của tôi.
Nhiều lần tôi nói những chuyện này với Cố Thâm, anh ấy rất hay xin lỗi tôi.
Lúc nào cũng là lời thoại đó, lần nào lần nấy: “Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý.”
Nhưng hoàn toàn không hề thay đổi gì, lần sau vẫn vậy.
Tôi càng ngày càng không hiểu nổi, có lần thực sự không kiên nhẫn được, nhân lúc uống một chầu nửa say nửa tỉnh, hỏi người bạn thời nhỏ Lạc Chi một câu:
“Đàn ông các anh yêu thật lòng một người, sẽ đối xử với người đó như vậy sao?”
Lạc Chi nghĩ ngợi một hồi, mới nghiêm túc trả lời tôi: “Chắc là không đâu.”
Tôi hơi buồn: “Nhưng rõ ràng là Cố Thâm rất thích em, anh ấy lại chấp nhận ở bên em.”
Lạc Chi thở dài, đổi lời nói: “Có lẽ, tính cách anh ta quả thực hơi lạnh lùng. Hơn nữa gần đây không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, rất bận, thỉnh thoảng quên cũng là điều dễ hiểu.”
Tôi cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý.
Đợi sau khi Cố Thâm tốt nghiệp, công việc ổn định, có lẽ sẽ không hời hợt với tôi nữa.
Nhưng sự thật chứng minh, bịt tai trùm chăn để trốn tránh thực tế chỉ có thể tự lừa dối bản thân một thời gian ngắn mà thôi.
5
Ngày Cố Thâm bảo vệ luận văn tốt nghiệp, tôi đứng ngoài phòng học, trái tim đập như trống bỏi chờ anh ấy lên.
Sắp tới lượt anh ấy, nhưng bất ngờ anh ấy lại lấy điện thoại ra nhìn.
Có vẻ như có tin nhắn nào đó, anh ấy đột ngột đứng dậy, trong tiếng ngăn cản nghiêm nghị của thầy giáo, trực tiếp vội vàng rời khỏi phòng học.
Anh ấy vẫn luôn kiềm chế cảm xúc, không hề lộ ra ngoài sắc mặt vui buồn giận hờn.
Có vẻ, đó là lần đầu tiên, tôi nhìn thấy sắc mặt anh ấy buồn bã như vậy.
Anh ấy bước ra khỏi phòng học, đi ngang qua tôi, như tôi chỉ là một luồng không khí vậy.
Anh ấy vội vàng rời khỏi trường học, đến bên đường bắt taxi.
Tôi đi theo phía sau anh ấy, gọi họ tên của anh ấy, không nhận được một tí phản hồi nào.
Tôi nghĩ chắc là nhà anh ấy có chuyện gì gấp, vội vàng bắt taxi, tôi theo chân anh ấy đến bệnh viện.
Cho đến khi tôi mới vừa xuống xe, tôi nhìn thấy phía ngoài tòa nhà khám bệnh, một cô gái mặt có vết trầy xước, lao vào lòng anh ấy.
Ánh mắt Cố Thâm liếc qua phía tôi, dường như anh ấy nhìn thấy tôi, nhưng cũng như không nhìn thấy.
Hay nên nói, vào lúc này, đôi mắt anh ấy đã không còn tồn tại tôi nữa.
Tôi nhìn thấy bàn tay của anh ấy nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô gái.
Vẻ dịu dàng quan tâm đó, dường như là thứ mà tôi chưa từng cảm nhận được.
Giữa tiếng vẹ sầu hợp tháng hè náo nhiệt, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng anh ấy dịu dàng an ủi.
Đầu óc tôi như bị hóa đá, không nghe rõ Cố Thâm nói gì.
Chỉ nghe được đuôi giọng kéo dài đầy quan tâm của anh: “Tư Tư.”
Bỗng nhớ đến mấy tháng trước, tôi nhận được tin nhắn của mẹ Cố Thâm.
“Thằng bé tìm con nói chuyện yêu đương, là vì con rất giống Thẩm Tư Tư.”
Lúc đó tôi chẳng để tâm mấy.
Nhưng mà giờ phút này, tin nhắn kia lại đột nhiên nối kết mọi chuyện với nhau.
Giúp tôi có được một lời giải thích hợp lí nhất, cũng nực cười nhất.
Sau đó, tôi nói lời chia tay với Cố Thâm.
Lúc mở lời, lòng tôi không khỏi mong chờ, mong anh từ chối, mong anh níu kéo.
Nhưng anh chỉ giả vờ hỏi vài câu “tại sao” rồi sảng khoái đồng ý với tôi.
Giống như muốn thoát khỏi tôi ngay vậy, ngày hôm sau chia tay, Cố Thâm đã ra nước ngoài.
Sau đó, tôi không còn gặp lại anh nữa.
Thôi thì tôi và anh quen nhau còn chưa đến nửa năm, chắc không để lại bao nhiêu ấn tượng trong lòng anh đâu.