10.
Cả hai chúng ta đồng thanh.
Kỷ Nam Chu trìu mến một nhìn ta lúc, ăn hết chỗ hạt dưa còn lại, phủi áo, rồi đi về phía Hoàng hậu.
“Nương nương, người đưa thần vào cung diện kiến Hoàng thượng đi.”
Đêm trước khi thành hôn, Kỷ Nam Chu đưa ta ra khỏi Thái tử phủ.
Phong Mặc hào phóng vẫy tay: “Đi đi.”
Ta chu môi không vui: “Ta đi với nam nhân khác, chàng không ghen tí nào sao?”
Dạ Hành không nhịn được xen vào: “Thái tử phi nói thế là sai rồi, Điện hạ của chúng ta không phải là không ghen, mà là ngâm mình trong bình giấm luôn rồi đấy.”
“Sao cơ?” Ta tò mò ghé lại gần Dạ Hành.
“Thái tử phi còn nhớ lần tìm Tiểu Lang Quân khắp thành, rồi đi ăn một bát hoành thánh ở quán hoành thánh của Vương miệng to ở phía bắc thành không?”
Sắc mặt Phong Mặc đen thêm một phần, lạnh giọng quát: “Im miệng.”
“Chàng quát cái gì mà quát?” Ta lườm Phong Mặc một cái, kéo Dạ Hành qua một bên: “Đừng sợ, nói tiếp đi.”
“Ngày đó Vương miệng to đeo mặt nạ nấu hoành thánh, ngươi nhìn bóng lưng của hắn rồi cười rất tươi.”
“Rồi sao?”
“Thế nên từ ngày đó, việc kinh doanh của Vương Miệng to rất phát đạt, chưa kịp nhồi thịt vào vỏ đã bán hết, hàng hết thì chỉ có thể về nhà thôi.”
Ta nhìn Phong Mặc, kẻ đang ngẩng đầu nhìn trời: “Chàng làm à?”
Phong Mặc cứng miệng: “Không phải.”
Dạ Hành không nhịn được bật cười: “Đúng đúng, không phải Điện hạ, là người trong phủ Thái tử quá thèm hoành thánh, ăn liền bảy ngày ba bữa.”
Phong Mặc vẫn đang tỏ vẻ kiêu ngạo nhìn trời, ta khoác tay hắn hỏi: “Vậy tại sao chàng lại không ghen với Kỷ Nam Chu?”
Cuối cùng Phong Mặc cũng cúi đầu, hai tay hắn vuốt ve mặt ta, cười nói: “Hắn thì khác.”
Sau khi rời đi cùng Kỷ Nam Chu, cuối cùng ta đã hiểu cái “khác” Phong Mặc nói là gì.
Kỷ Nam Chu chỉ vào một phủ đệ không người nói với ta: “Đây là nhà của chúng ta.”
Thì ra, huynh ấy thật sự là ca ca của ta.
Cha chúng ta tên là Kỷ Thanh Tùng, một nho sĩ nổi danh thiên hạ, cũng là đương triều Tể tướng.
Mười bốn năm trước, khi Hoàng đế lâm bệnh nặng, ông ngoại của Trần Vương là Trần Quốc Công đã thao túng cả triều đình, Kỷ gia vô cớ bị gán tội mưu phản, gặp thảm họa diệt môn.
Môn sinh của Kỷ Thanh Tùng, Phiêu kỵ tướng quân Tô Ngộ An, đã liều mình cứu sống ta khi đó mới một tuổi, đem ta trốn chạy.
Để nuôi sống ta, Tô Ngộ An đã cải danh thành Tô Nam Thiên, bắt đầu cuộc sống cướp bóc.
Tuy nhiên, những người ông nhắm tới đều là quan lại tham ô và những kẻ xấu xa.
Về sau, tên tuổi của Tô Nam Thiên vang xa, trước sau đã rất có nhiều người hâm mộ kéo đến.
Tô Nam Thiên quyết định thành lập Lưu Vân Trại để có nơi nương thân.
Bốn năm sau, Hoàng đế khỏi bệnh, ra lệnh điều tra kỹ phủ Trần Quốc Công.
Cũng vào lúc đó, Trần Vương bị giáng xuống làm thứ dân.
Còn tại sao Hoàng đế đột nhiên khỏi bệnh, dân gian cũng có nhiều lời đồn thổi.
Hoàng đế bị bệnh nặng do bị đầu độc một thời gian dài.
Nghe nói là Thái tử khi đó mới tám tuổi đã âm thầm điều tra ra sự thật.
Sau đó Hoàng đế chiếu cáo toàn thiên hạ, chính thức giải oan cho Kỷ gia.
Nhưng cái chết của Kỷ Thanh Tùng vẫn khiến cho lòng nho sĩ thiên hạ lạnh lẽo, nhiều người coi việc vào triều làm quan giống như sói dữ.
Triều đình thiếu hụt nhân tài, Hoàng đế buộc phải nhờ đến Kỷ Nam Chu mới mười tuổi.
Nhưng Kỷ Nam Chu lại tỏ ra không có động lực sống, hắn nói với Hoàng đế: “Nếu không tìm được muội muội, ta sẽ ngồi chờ chết.”
Vì thế, Hoàng đế tìm kiếm suốt một năm, cuối cùng tìm thấy ta ở Lưu Vân trại.
Nhưng lại có thêm một chướng ngại.
Cha ta kiên quyết không trở về triều, càng không đồng ý để họ đưa ta đi.
Ông biết kinh thành rối ren, sợ ta sẽ bị tổn thương thêm.
Hoàng đế bất lực, chỉ có thể gửi đứa con trai yêu quý nhất của mình đến Lưu Vân trại.
Đúng vậy, mục đích ban đầu của Phong Mặc chính là bắt cóc ta.
Đêm động phòng hoa chúc, ta không kìm được hỏi Phong Mặc: “Chàng thích ta vì muốn hoàn thành giao phó của Hoàng thượng ư?”
“Ban đầu đúng vậy.” Phong Mặc kéo ta ngồi lên đùi hắn, hai tay vòng quanh eo ta: “Nhưng sau đó, không phải như vậy nữa.”
Phong Mặc cũng không thể nói rõ, kể từ khi nào hắn bắt đầu có cảm tình với ta.
Có thể là khi hắn luyện võ, ta lén lút dùng cung bắn rơi mũi tên hắn sắp bắn trúng mục tiêu.
Có thể là khi hắn học săn bắn, ta lỡ tay thả con lợn rừng ra cắn mông hắn.
Có thể là khi hắn học đàn, ta ôm cây sáo bên cạnh luyện tập không ngừng.
Có thể là khi hắn tính toán, ta ngồi dưới bàn đọc lớn sách “Bá đạo Vương gia cùng tiểu kiều thê”.
Có thể là khi hắn học viết chữ vẽ tranh, ta vô tình làm đổ nghiên mực.
Có thể là khi hắn học Tứ Thư Ngũ Kinh, ta ôm cuốn “Tiểu thư của Bá đạo Vương gia” cười chảy nước mắt.
Có lẽ, hắn thực sự chỉ có xu hướng thích bị hành hạ.
Ta dựa vào ngực hắn hỏi: “Khi xuống núi, chàng đã cho cha ta lợi ích gì khiến ông lại đồng ý để chàng dẫn ta đi.”
Phong Mặc dùng vén tóc ta, cười dịu dàng: “Tính mạng, chính là tính mạng của ta.”
“Nói chính xác hơn, là một bí mật. Nếu ta phụ bạc nàng, bí mật đó có thể khiến ta rơi vào vực thẳm.”
“Ta có thể nghe bí mật không?”
“Tất nhiên, ta có thể giấu cả thiên hạ, nhưng không thể giấu nàng.” Phong Mặc thở nhẹ bên tai ta.
“Thực ra, Phong Dương là ca ca ruột của ta, cùng cha cùng mẹ.
Hoàng hậu sinh hạ Đại hoàng tử nhưng đại hoàng tử không may đoản mệnh.
Hoàng hậu vô cùng đau khổ, từng có ý định tự tận.
Mãi cho đến khi mang thai Thất hoàng tử, hoàng hậu mới dần thoát khỏi tuyệt vọng.
Cùng lúc đó, Hiền phi, mẫu thân của Phong Dương, cũng mang thai.
Chính là Phong Mặc.
Hai đứa trẻ cùng sinh ra, nhưng hoàng hậu lại hạ sinh thai chết lưu, còn Hiền phi khó sinh mà qua đời.
Một người mất con, một người mất mẹ.
Hoàng đế liền quyết định, chiếu cáo với thiên hạ Hiền phi cùng hài tử đều đã mất, còn hoàng hậu và hoàng tử đều bình an vô sự.
Vậy là hoàng hậu không hay biết gì nuôi dưỡng Phong Mặc đến bốn tuổi.
Mãi cho đến khi hoàng đế lâm trọng bệnh, người mới nói sự thật cho hoàng hậu.
Ngày đó, Phong Mặc trốn bên ngoài cửa sổ, hắn cũng đã nghe thấy hết.
Vì vậy, sau khi âm mưu của Trần Quốc Công bị bại lộ, vì cảm giác tội lỗi, hoàng hậu và Phong Mặc không hẹn mà cùng bảo vệ Phong Dương, đứa con duy nhất dưới danh nghĩa của Hiền phi.
Tuy nhiên, sau nhiều năm ẩn dật, Phong Dương bị tàn dư Trần Quốc Công xúi giục, lại có ý định quay trở lại giành quyền lực.
Hắn nhắm vào hai huynh muội Kỷ gia, định lợi dụng ta và Kỷ Nam Chu để hiệu triệu sĩ phu thiên hạ.
Cuối cùng Phong Dương thất bại, tự vẫn, Phong Mặc tự xin được lo liệu tang lễ cho hắn, không chỉ vì cảm giác tội lỗi mà còn vì muốn báo đáp sinh mẫu lần cuối.
Hoàng đế mặc dù làm việc không phải đạo, nhưng ta nhìn thấy rõ, ông ấy quả thực yêu hoàng hậu và thái tử vô cùng.
Cũng tạm xem là một vị phu quân tốt, một người phụ thân tốt.
11
Sau khi ta và Phong Mặc thành thân, Kỷ Nam Chu tiếp nhận chức vị tướng quốc.
Huynh ấy, giống Kỷ Thanh Tùng, đều là người tài mưu lược xuất chúng. Ngày huynh ấy nhậm chức, các sĩ phu kéo đến chật ních kinh thành.
Lúc ấy, ta mới hiểu, ca ca ta không phải chỉ có vẻ bề ngoài, chỉ là huynh ấy không giỏi võ thôi.
Phong Mặc kể ta nghe, khi còn nhỏ, Kỷ Nam Chu cũng có thiên phú võ thuật không thua gì hắn.
Nhưng huynh ấy từ bỏ võ học chuyển sang học văn, là vì thân thể đã từng bị thương nặng.
Năm đó, khi tìm kiếm ta mới một tuổi, huynh ấy đã bị truy sát, thương tổn tạng tỳ.
Từ đó về sau, mỗi khi vận động mạnh đều sẽ ho ra máu, hôn mê bất tỉnh.
Lúc hoàng hậu và Phong Mặc cải trang ra ngoài cung tìm được Kỷ Nam Chu, huynh ấy đã cận kề cái chết.
Hai người bàn bạc, rồi giấu huynh ấy trong phủ thái tử ngay dưới mắt của Trần Quốc Công.
Kỷ Nam Chu cứ thế mà sống sót.
Vì vậy, khi nghe Phong Mặc phụng mệnh đến Liêu Vân trại để lừa gạt ta, huynh ấy không hề lo lắng chút nào.
Huynh ấy tin tưởng nhân phẩm của Phong Mặc.
Huynh ấy chỉ chờ, chờ ta tự đưa ra quyết định.
Nếu ta không muốn gả, huynh ấy sẽ không ngần ngại đưa ta đi.
Nhưng bây giờ ta đã gả, huynh ấy phải bảo vệ thiên hạ cho muội phu của mình.
Phụ thân ta cũng đã vào kinh.
Hoàng đế định dỡ bỏ lệnh truy nã.
Phụ thân ta phẩy tay, thản nhiên nói: “Cứ treo đi, trông cũng oai phết.”
Đúng vậy, dù sao lệnh truy nã cũng ghi là Tô Nam Thiên.
Còn phụ thân ta, là Đại tướng quân Tô Ngộ An.
Phụ thân ta nói với Phong Mặc: “Chờ đến khi điện hạ đăng cơ, thiên hạ thái bình, thần tự nhiên sẽ cáo lão về quê.”
Ta biết, trong lòng phụ thân đang nắm giữ bí mật lớn nhất của hoàng gia.
Hoàng thất sẽ không cho phép phụ thân tồn tại.
Nhưng Phong Mặc lại bất ngờ lắc đầu: “Không, Đại tướng quân là phụ thân của nàng, là nhạc phụ của ta, lại là đại anh hùng của Thiên Lâm. Kinh thành này, Đại tướng quân sẽ ở lại mãi mãi.”
Nhiều năm sau đó.
Ta ngồi xếp bằng bên án thư trong tẩm cung, vừa mài mực vừa ngáp ngắn ngáp dài.
Đêm nào cũng bị chàng dày vò, ban ngày lại bắt ta bồi chàng xử lý chính sự.
Đây là cái loại hoàng hậu gì chứ!
Phong Mặc đột nhiên đứng dậy.
Ta tràn đầy hy vọng, vội đứng lên, mong chờ hỏi: “Ta có thể đi ngủ rồi phải không?”
Phong Mặc vươn vai, đáp: “Ngồi mệt rồi, vươn vai tí, nào, tiếp tục thôi.”
Ta giận đến nỗi vứt mực xuống đất, ngồi phịch xuống giở trò: “Xin chàng đấy, chọn lấy vài cung nữ hay nạp thêm phi tần đi, không thể cứ để một người chịu mãi thế này được.”
“Thấy mệt thì nàng gọi Công công vào thay một lúc.”
“Công công ban đêm có thể thay ta không?”
“Ban đêm? Ban đêm là trẫm vất vả, nàng có làm gì đâu.”
“Con lớn con nhỏ còn phải cho bú nữa.”
Ánh mắt Phong Mặc rơi xuống ngực ta, một lúc lâu sau chàng mới thở dài: “Nàng làm gì có, đưa cho nhũ mẫu đi.”
“Phong Mặc, chàng làm con người dùm đi!” Ta vung tay áo, kiên quyết nói: “Hôm nay ta không hầu nữa!”
Phong Mặc vội vàng ôm lấy eo ta, an ủi: “Đừng, trẫm sai rồi.”
“Sai thì phải xin lỗi, xin lỗi rồi thì phải bồi thường.”
“Được, lập tức bồi thường cho nàng.”
“Bồi thường gì?” Ta có chút mong chờ.
Phong Mặc bế ta lên, mỉm cười đầy ý đồ: “Bồi thường cho nàng một lão tam…”
(Hết truyện)