Bắc Hoan

Chap 1


1.

Tôi xuyên vào thành quận chúa thô bạo ngang ngược nhất bộ tiểu thuyết.

Ngang ngược đến mức độ nào hả?

Yến hội trong cung vừa bắt đầu, mặc kệ ánh nhìn của kẻ khác, cứ vậy tiêu sái rời đi.

Hoàng đế tức đen cả mặt.

Nhưng biết làm sao giờ, cha tôi là đại tướng quân trấn áp biên giới phía Bắc, muốn kẻ địch bên ngoài không dám xâm lược thì còn phải nhìn sắc mặt cha.

Mà nam chính là Thất hoàng tử không được yêu thương nhất, hắn có không đến cũng chẳng ai quan tâm.

[Hệ thống, cậu bảo tôi chỉ cần phá hỏng kế hoạch của Tạ Quân, sau đó bị hắn ghi thù là nhiệm vụ lần này sẽ hoàn thành phải không?]

Lúc này Tạ Quân đã lôi kéo được các thế lực, thế nên bữa yến tiệc hôm nay là cơ hội để hắn chuyển mình.

Tiếc là dựa theo cốt truyện, cần phải có sự chen ngang của nữ phụ.

Vì vậy, tôi mới rời yến tiệc sớm như thế.

Hệ thống “ừ” một tiếng, giọng máy lạnh ngắt vang lên bên tai:

[Hơn nữa, kí chủ còn phải thúc đẩy tình cảm của hắn và nữ chính.]

[Hả?]

Đột nhiên trên tay xuất hiện một viên thuốc to như viên sơn tra, tràn ngập hơi thở của sự độc ác.

[Đây là viên nghi hoan, chỉ cần ăn vào, bảy ngày bảy đêm.]

[Lúc đó, nữ chính sẽ đến cứu nam chính.]

Tôi hít vào một ngụm khí lạnh.

7 ngày 7 đêm.

Không được đâu.

2.

Thật ra, đây đã là lần thứ hai tôi làm nhiệm vụ.

Lần trước, tôi đã tiếp xúc với nam chính Tạ Quân.

Tạ Quân người này, bên ngoài lạnh lùng, bên trong vừa đen tối vừa độc ác.

Người đối đấu với hắn không một ai có kết cục tốt.

Tất nhiên tôi cũng vậy.

Thế nên lần nào nhìn thấy hắn, tôi cũng vô cùng sợ hãi.

[Ký chủ, hãy nghĩ về 8 anh đẹp trai ở thế giới hiện thực của cô.]

Hệ thống ở trong đầu lặng lẽ nói.

Tôi chép chép miệng.

Ừ, cũng đúng!

Không biết từ lúc nào, tôi đã đi đến bên ngoài cửa điện của Tạ Quân.

Tạ Quân mặc bạch y ngồi trước cửa sổ, mái tóc đen nhẹ nhàng buông xuống sau lưng, đôi mắt trong veo lạnh lùng.

Giống như một bông sen mọc trên núi tuyết.

Tôi đột nhiên nhớ ra. Lúc này, mắt Tạ Quân không nhìn thấy gì.

Tôi tiến về phía trước, ôm lấy áo choàng lông cáo trên người.

“Ai đó?”

Tạ Quân quay mặt lại, lông mày thanh tú dưới ánh đèn tỏa bóng.

Tôi mím môi, liếc phần kịch bản mà hệ thống đưa cho, hai tay run rẩy.

[Hệ thống, cậu chắc là tôi nói xong sẽ không bị Tạ Quân xử lý luôn chứ?]

[Không đâu, đừng sợ.]

[Tại sao?]

[Vì hắn hiền.]

….

Tôi nhắm mắt, không sợ chết, từ ngữ liên tục tuôn ra.

“Tạ Quân, bổn quận chúa bây giờ rất chán.”

“Hay… Hay là ngươi làm con ch.ó cho bổn quận chúa chơi… chơi đi?”

Ôi!

Sắp c.h.ế.t rồi, sắp c.h.ế.t rồi.

“Chó?”

Trong lúc bàng hoàng, tôi mơ hồ nghe thấy tiếng cười của hắn.

Tạ Quân đứng lên, đi về phía tôi.

Rõ ràng là không nhìn thấy, nhưng bước đi lại vô cùng vững vàng, cho đến khi khoảng cách giữa hai chúng tôi gần gũi quá mức.

Tạ Quân cao hơn tôi 20cm, khiến tôi phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Tôi nuốt nước bọt, không kìm được lùi lại hai bước.

“Ai cho ngươi đến gần bổn quận chúa như vậy?”

“Ồ, xin lỗi, ta không nhìn thấy.”

Hắn lạnh nhạt nói, nhưng lại không có chút cảm giác tội lỗi nào, ngược lại càng mang tính xâm lược.

“Lần… lần này ta sẽ tha thứ cho ngươi. Nhưng, chó… phải có tính tự giác của chó. Bây giờ ngươi ra giường nằm đi.”

Tôi phun ra một câu nói, siết chặt viên nghi hoan trong lòng bàn tay.

Nếu Tạ Quân không nằm trên giường, tôi không có cách nào cho viên thuốc vào mồm hắn.

Nhưng mà…

[Hệ thống, viên thuốc to thế này, liệu hắn có phun ra không?]

[Ôi trời, thuốc này chỉ cần hắn l.i.ế.m một cái thôi là có hiệu quả rồi.]

[Thế nếu ăn hết thì sao?]

[7 ngày 7 đêm.]

3.

Tạ Quân không di chuyển làm tôi vô cùng căng thẳng.

“Ngươi nhanh lên, nếu không bổn quận chúa sẽ trừng phạt ngươi.”

Hắn khinh thường dùng giọng mũi “hừ” một tiếng.

Ô hô, ngươi còn kiêu ngạo lẩm bẩm đó hả, động vào ta thì sống c.h.ế.t không rõ đâu!!

Âm thanh máy móc trong đầu kích động.

[Tức rồi thì làm c.h.ế.t hắn đi! Sỉ nhục hắn!]

Dưới ánh mắt mong chờ của hệ thống, tôi đưa đôi bàn tay gian ác ra, sau đó véo lên bắp tay Tạ Quân.

Vãi, cứng vậy.

Hệ thống trong đầu im lặng một lúc mới thốt lên câu:

[Làm khó ngươi rồi.]

Tôi vẫn chưa từ bỏ hy vọng, siết lấy cổ hắn.

Vãi, cũng cứng như thế.

Tôi thở dài một hơi, nhớ đến bài viết từng đọc trên mạng hồi trước.

Trên cơ thể con người có một cơ quan cảm nhận cảm xúc, chỉ cần cãi vã hay giằng co, đối phương sẽ cảm thấy sợ hãi.

Hứ, thế thì đừng có trách bổn quận chúa.

Tôi cười lớn, thò tay về phía n.g.ự.c của Tạ Quân.

Véo một cái thật mạnh.

“Ư hức —.”

Tạ Quân rên rỉ.

Quả nhiên là có thể học vài thứ tốt trên mạng.

Tôi ngẩng đầu lên, nghe thấy hơi thở ngày càng nặng nề của Tạ Quân:

“Nhìn đi, thứ bổn quận chúa không thiếu là thủ đoạn.”

“Nằm ngay lên giường cho ta!”

Tạ Quân che ngực, đôi mắt vô hồn nhìn về phía tôi.

Như thể đang nhìn tôi đầy đánh giá.

Một lúc lâu sau, mới dần dần nằm xuống chiếc giường nhỏ ở bên cạnh.

Tôi vừa định nhét viên thuốc vào miệng Tạ Quân, hệ thống đột nhiên nhảy ra nói:

[Đợi đã! Vẫn còn một đoạn cốt truyện cô chưa tiến hành!]

Tôi dừng lại, không yên lòng hỏi:

[Là cái gì?]

[Tôi phát hiện cô sỉ nhục Tạ Quân chưa đủ, thế nên —-]

[Tiếp theo, cô cần đá nam chính một cái. Hơn nữa phải là nơi nhục nhã nhất.]

4.

Tạ Quân nằm trên giường, nhắm chặt mắt, mái tóc đen nhẹ nhàng rủ xuống như mây trôi xuống đất trời.

Chân dài để trên giường có hơi chật chội, một nửa cong trên mép giường, một nửa chống trên mặt đất.

[Hệ thống, mấy lời này, cậu dám nói, nhưng tôi không dám làm.]

Tôi tuyệt vọng, rụt rè hạ bàn chân đang định giơ lên xuống.

Hệ thống tiếp tục vùng vẫy.

[Nhưng mà ký chủ, nếu như cô không làm, nhiệm vụ sẽ thất bại đó.]

Tôi hít sâu một hơi, nghiến răng thật chặt.

Thôi được, vì nhiệm vụ của chị đây.

“Tạ Quân, bây giờ ta sẽ đá ngươi.”

Tôi ác độc nói, so sánh chiều cao của chiếc giường với chiều dài chân mình.

Thôi xong, chân không đủ dài, không đá tới.

Giờ chỉ còn một cách.

“Tạ Quân, ngươi qua kia chút, bổn quận chúa muốn lên giường.”

Lúc này, một ánh mắt rơi lên người tôi.

Suýt chút nữa thì tôi tưởng Tạ Quân đã hồi phục thị lực.

“Quận chúa có biết mình đang làm gì không?”

Tạ Quân nâng cằm lên, cần cổ trắng như tuyết rung rung, làm tôi có hơi phân tâm.

Hừ…

Đẹp như vậy, ai mà không muốn bắt nạt chứ?

Tôi bò lên giường, nắm chặt tay, mũi giày run rẩy chạm vào bắp chân Tạ Quân.

“Giờ… giờ ngươi có phải rất tức giận không?”

….

[Ôi trời vãi chưởng, cô đang đuổi muỗi cho hắn đó à, bà cô của tôi ơi.]

Tôi khụt khịt mũi.

[Từ nhỏ đến lớn tôi đều là học sinh ngoan, đã bao giờ biết bắt nạt người ta đâu.]

[Không được, không được, cô làm thêm lần nữa đi, mạnh thêm chút.]

Tôi nhấc chân lên, tập trung sức mạnh.

Nhưng mà chăn bên dưới quá mềm, tôi đứng không vững, bước tiếp theo là dạng thẳng chân, giẫm trực tiếp lên n.g.ự.c Tạ Quân.

[Ối chết!]

“Ối chết!”

Bên trên là tiếng của hệ thống, cậu ta hưng phấn hét lên.

[Được nha bà cô của tôi, trẻ nhỏ dễ dạy!]

Bên dưới là tiếng của tôi.

Hình… hình như tôi chật chân rồi.

Đau đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng.

Tôi lập tức đứng dậy, nhưng vì chân đau quá nên vừa đứng dậy lại ngã xuống.

“Xin lỗi, xin lỗi.”

“Hức—”

Tạ Quân không nói gì, nhưng bàn tay lạnh lẽo với khớp xương tinh tế lại giữ lấy mắt cá chân tôi.

5.

Ngón tay cái Tạ Quân xoa nhẹ lên mắt cá chân vài lần.

Tôi có thể thấy hơi thở gấp gáp cùng gương mặt đỏ bừng của hắn.

[Chắc… chắc cũng được xem là thành công rồi nhỉ, cậu xem mặt hắn tức đỏ cả lên rồi kìa.]

Tôi thận trọng hỏi hệ thống.

Hệ thống chép chép cái miệng máy móc của nó, không tình nguyện nói:

[Cứ vậy đi, nếu không tiếp tục thì không ăn được thuốc của cô đâu.]

Đúng vậy, đúng vậy, quan trọng nhất là hạ thuốc Tạ Quân.

Tôi điều chỉnh tư thế, xoa xoa cái chân đau nhức, ngồi quỳ bên cạnh hắn, tay cầm viên thuốc đưa lên miệng Tạ Quân.

Chậc.

Cũng không nên nhét vào mồm con nhà người ta nhỉ.

Tay tôi ấn nhẹ vào cằm hắn.

“Tạ Quân, bổn quận chúa cảnh cáo ngươi, cho dù có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không được phản kháng.”

Giọng điệu có chút hung hãn, hệ thống trong đầu cho tôi một dấu like.

Tạ Quân nghiêng nghiêng đầu, không nói gì, nhưng một lúc sau vẫn phối hợp mở miệng ra.

Tôi cau mày, có chút lưỡng lự.

[Hắn ngoan thật đó, hệ thống. Ngoan đến nỗi tôi thấy hơi sợ sợ.]

Hệ thống chỉ hận rèn sắt không thành thép nói:

[Đừng nghĩ nhiều, nhét vào mồm là được rồi.]

Tôi hít sâu một hơi, đang định cho viên thuốc k.í.c.h d.ụ.c to bằng viên sơn tra này vào miệng Tạ Quân, trong đầu lại vang lên một loạt âm thanh hỗn tạp:

[Bé ngoan sao vẫn chưa đút cho mình nhỉ, hay do trông mình lạnh nhạt quá?]

[Nhưng mà mình đã nghe lời bé ngoan rồi mà.]

[Muốn nhiều hơn nữa.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.