15
“Nhân tiện, tại sao cuối cùng anh lại biến thành ma trong thế giới đó vậy?”
“Để ngăn ai đó lăng nhăng sau lưng, dĩ nhiên anh phải bám riết không rời rồi.”
“Anh nói ai lăng nhăng hả!”
“Ồ, vẽ tranh cho anh trai Phó Hiên của em, còn được Quý Lãnh ôm tỏ tình mà không đẩy ra…”
Thấy Trình Hạc Du còn định từng chuyện từng chuyện tính sổ với tôi, tôi vội ngắt lời:
“Thôi được rồi, xin lỗi anh, đừng nói nữa, xấu hổ chết mất!”
Tôi và Trình Hạc Du bị đuối nước khi bơi, không ngờ lại gặp chuyện kỳ lạ, lạc vào một thế giới trong tiểu thuyết. Giờ nhớ lại, đúng là quá đỗi ngượng ngùng.
Tôi đỏ mặt quay đầu đi, nhưng lại có một tay ấm áp ôm lấy khuôn mặt tôi, ép phải đối diện.
Trong đôi mắt của Trình Hạc Du ánh lên những tia sáng lấp lánh, anh cúi xuống hôn tôi:
“Không được nghĩ đến họ nữa, dù chỉ là một chút.”
Sau khi nụ hôn kết thúc, anh nhẹ nhàng hỏi:
“Sau này, hãy chỉ thích mình anh thôi, có được không?”
Tôi vòng tay qua cổ Trình Hạc Du, đáp lại nụ hôn nồng nhiệt:
“Được, cả đời này, em chỉ thích anh.”
Đây không phải là thế giới trong gương ảo tưởng, chiếc vỏ bọc thủy tinh đã vỡ, chúng tôi cuối cùng cũng quay trở về hiện thực. Cùng người mình yêu đi đến cuối cuộc đời, không còn phải chia cách âm dương nữa.
Rất lâu sau, vào đêm tân hôn của tôi và Trình Hạc Du, tôi bỗng nhớ lại một câu hỏi:
“Tại sao ở thế giới đó chỉ có mình em thấy anh?”
Sau một khoảng im lặng kéo dài, tôi nghe thấy Trình Hạc Du đáp:
“Có lẽ là dù đã mất đi trí nhớ, thì anh vẫn muốn em nhìn thấy anh.”
Tôi bật khóc nức nở, nào ngờ Trình Hạc Du lại phá hỏng không khí:
“Đừng cảm động quá, sau này mỗi năm sinh nhật nhớ vẽ cho anh một bức tranh, một bức cũng không được thiếu.”
Đồ keo kiệt.
[Phiên ngoại: Quý Lãnh]
Ban đầu, Quý Lãnh rất ghét Quý Minh Châu.
Ghét sự ồn ào của cô, ghét sự ngốc nghếch và tự cho mình là đúng của cô. Nhưng ghét nhất là cách cô ấy không bao giờ che giấu tình cảm của mình, yêu thì muốn sống cùng, ghét thì muốn người kia biến mất.
Quý Minh Châu chính là kiểu người như vậy.
Tranh của cô rực rỡ, con người cô cũng vậy.
Còn Quý Lãnh và Quý Minh Châu thì hoàn toàn là hai kiểu người đối lập.
Tô Mạn kết hôn vì có con, sau hôn nhân mới phát hiện ra chồng mình là kẻ không làm nên trò trống gì, lại nghiện cờ bạc.
Bị chồng bạo hành, Tô Mạn không thể chống lại. Quý Lãnh trở thành nơi bà trút giận.
Quý Lãnh là nỗi nhục của Tô Mạn, là bằng chứng cho cuộc đời bất hạnh của bà.
Quý Lãnh sớm đã học cách giả yếu đuối, giấu đi móng vuốt sắc nhọn của mình, để có được chút cơ hội sống sót.
Điều Quý Lãnh muốn là một cú đòn chí mạng, không phải những trò vặt vãnh vô nghĩa giống như Quý Minh Châu.
Quý Lãnh cười nhạo, nhưng cũng mong chờ phản ứng của Quý Minh Châu. Hắn như một con mèo gian xảo, trêu đùa dây thần kinh yếu đuối của con mồi, mê mẩn ngắm nhìn con mồi xù lông, tràn đầy sức sống.
Cuối cùng, niềm vui ban đầu này lớn dần thành khao khát mãnh liệt, đập rộn ràng trong lồng ngực.
Nhưng sau khi niềm vui qua đi lại là cơn lạnh lẽo tột cùng ập đến, giống như tuyết đổ.
Cũng như cách Quý Minh Châu không giấu nổi sự chán ghét Quý Lãnh, cô cũng không che giấu được tình cảm dành cho Phó Hiên.
Quý Lãnh chỉ là đứa con kế ở nhờ, còn cách vị trí quyền lực của nhà họ Phó rất xa.
Khi Tô Mạn bộc lộ sự thèm khát quyền lực của nhà họ Quý, Quý Lãnh nghĩ, đây chẳng phải cơ hội sao?
Vừa có thể đạt được địa vị giàu có, vừa có thể bẻ gãy tính kiêu ngạo của Quý Minh Châu, biến cô thành người của mình.
Một mũi tên trúng hai đích.
Vì vậy, hắn và Tô Mạn bắt đầu hợp sức, phá vỡ mối quan hệ cha con vốn đã mong manh giữa Quý Chính Minh và Quý Minh Châu.
Hắn phá hoại các mối quan hệ xã hội của Quý Minh Châu, đẩy hết những người bạn bên cạnh cô đi.
Quý Lãnh rất hiểu tình cảm của mình, đen tối và hèn hạ, như một con cóc trong cống rãnh.
Nhưng hắn chính là người như vậy.
Quý Lãnh không thích Quý Minh Châu với gương mặt rạng rỡ đó xuất hiện ở quán bar bị vô số ánh mắt dòm ngó.
Hắn càng chán ghét cách cô trò chuyện điện thoại với người khác.
Tất cả những gì hắn làm đều chỉ để bên cạnh Minh Châu chỉ có mình hắn mà thôi.
Thật may mắn là Phó Hiên, người mà Quý Lãnh xem như mối nguy hại lớn nhất, lại là một kẻ ngu ngốc không biết bản thân muốn gì, điều đó đã tạo cơ hội cho Quý Lãnh ra tay.
Nhưng Minh Châu luôn khiến người khác bất ngờ. Sau những trận cãi vã ầm ĩ, xả giận thỏa thuê, Quý Minh Châu biến mất không dấu vết. Lần đầu tiên trong đời, Quý Lãnh cảm thấy bối rối, sự bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống của hắn cuối cùng cũng hoàn toàn bị xáo trộn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy thông tin của Minh Châu trên một trang mạng xã hội, hắn vừa tức giận vừa vui mừng, lập tức lao đến gần cô.
Ảnh đại diện của hắn là một viên dạ minh châu, giống như ánh sáng mà trái tim hắn khao khát trong màn đêm cô quạnh nhất. Nhưng ánh sáng ấy chẳng bao giờ chiếu sáng cho hắn.
Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã ghét hắn, và không gì có thể thay đổi điều đó.
[Ngoại truyện: Phó Hiên]
Thế nào là hoàn hảo? Phó Hiên không biết. Hắn chỉ biết yêu cầu của mẹ mình:
“Con phải trở thành đứa trẻ hoàn hảo nhất, như vậy cha con mới chịu quay về với chúng ta.”
Học tập, sự nghiệp, ngoại hình, tính cách – khi tất cả mọi người đều tán dương, đó mới là hoàn hảo.
Trong một chuyến công tác nước ngoài, Phó Hiên đã gặp Trình Hạc Du.
Người đó có xuất thân giàu có, ngoại hình xuất chúng, ăn nói tao nhã.
Vì mắc bệnh tim, cha mẹ y vô cùng yêu thương chăm sóc y.
Trình Hạc Du dường như sở hữu tất cả những điều mà mẹ Phó Hiên luôn mong muốn ở con trai mình, và vì thế, khi biết Trình Hạc Du đã qua đời, Phó Hiên đã đến mộ y đặt một bó hoa.
Chẳng có mối thâm tình sâu đậm nào cả, chỉ là sự cảm khái cùng một thứ cảm xúc mơ hồ khó tả. Một người như vậy chết đi cũng tốt, nếu không, Phó Hiên chắc chắn sẽ vô cùng ghen tị.
Trong mắt Phó Hiên, Minh Châu chẳng hề hoàn hảo.
Hắn đã biết rõ điều này từ lâu, từ khi bắt đầu tiếp cận cô.
Minh Châu không hề muốn nối nghiệp gia đình mà lại đi theo con đường học vẽ với bà ngoại.
Nếu Minh Châu trở thành vợ hắn, cô sẽ không mang lại lợi ích gì cho sự nghiệp của hắn cả.
Minh Châu còn thích ăn mặc lòe loẹt như một chú bươm bướm, thường xuyên xuất hiện trước mặt hắn, làm nũng, ngây thơ, ngốc nghếch.
Không chín chắn, cũng chẳng thông minh.
Những điều này không phù hợp với người mà Phó Hiên được dạy rằng sẽ ở bên hắn suốt đời.
Nhưng không hiểu sao, mỗi khi con bướm ấy định bay đi, hắn lại không thể không nắm lấy đôi cánh trong suốt đó.
Cuộc sống của hắn như một vũng nước chết, và tiếng đập cánh khẽ khàng của con bướm ấy đã cuốn lấy hắn.
Phó Hiên không ngờ rằng, dù nhẹ như lông hồng, con bướm lại tạo ra hiệu ứng khôn lường, một cơn lốc mộng ảo đầy cám dỗ.
Phó Hiên chìm đắm trong đó, không thể tự thoát ra, nhưng đồng thời, hắn cũng luôn tự nhắc nhở bản thân phải rời đi.
Mẹ hắn đã yêu đến mê muội, bị lừa dối cả về thể xác lẫn tinh thần, nhưng vẫn cố chấp chờ đợi người đàn ông đó.
Bà đã buộc tình yêu nặng nề của mình lên hắn, khiến hắn không thể thở nổi.
Thật nực cười là, khi người cha danh nghĩa ấy đón Phó Hiên về nhà, thì người mẹ bệnh tật của hắn đã không thể đợi được nữa.
Vì thế, khi Minh Châu say rượu và tỏ tình, Phó Hiên đã từ chối cô.
Nhưng dáng vẻ Minh Châu ướt sũng như một đóa sen xinh đẹp khiến hắn choáng ngợp.
Hắn thậm chí còn giữ lại chiếc váy đẹp của cô gái ấy, rồi trong bóng tối, làm những điều bẩn thỉu.
Phó Hiên khinh bỉ chính bản thân vì điều đó.
Nhưng khi Minh Châu lại cúi đầu trước mặt hắn, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, hắn lại mềm lòng ôm cô về nhà.
Cứ nghĩ đến mùi rượu nồng nặc trên người cô, không biết đã bị những ánh mắt dơ bẩn trong quán bar dòm ngó bao nhiêu lần, sáng hôm sau, Phó Hiên đem toàn bộ quần áo Minh Châu từng chạm vào bỏ vào túi rác.
Hắn nên rời xa cô.
Minh Châu vốn không phải là người mà hắn nên gắn bó suốt đời.
Nhưng khi Minh Châu thật sự biến mất không dấu vết, Phó Hiên mới nhận ra mình đã sai lầm đến nhường nào.
“Tôi không thích anh nữa.”
Cuối cùng hắn cũng tìm được Minh Châu ở một thị trấn nhỏ xa xôi, nhưng thứ Phó Hiên nhận lại chỉ là câu nói lạnh lùng vô tình.
Phó Hiên nghĩ, bản thân thật đáng buồn. Rõ ràng đã có tấm gương của mẹ, nhưng cuối cùng lại vẫn thất bại thảm hại như vậy.
Nhưng hắn là Phó Hiên. Khi còn nhỏ, hắn luôn đứng nhất lớp, khi lớn lên cũng đã vượt qua mọi kỳ thi, thành tích luôn hoàn hảo, năng lực làm việc xuất sắc.
Hắn không thể thua, cũng không cho phép mình thua.
Hắn muốn từng bước một biến Minh Châu thành người yêu hoàn hảo.
Tuy nhiên, đôi khi, sự yêu thích của con người không đến từ sự hoàn hảo, mà từ những khuyết điểm đầy sức sống cùng tiềm năng vô hạn.
Phó Hiên từng có nhiều cơ hội để cùng người mình yêu đi đến cuối đời, nhưng hắn đều bỏ lỡ.
Và thứ mà phải chịu đựng không chỉ là nỗi nhớ thương đau khổ như mẹ, mà còn là việc người hắn yêu và hắn ở trong hai thế giới hoàn toàn khác biệt còn khó gặp hơn cả bị chia cắt âm dương.
Có những tình yêu đen tối và hèn hạ, như lớp rêu dính bám trên đá.
Nhưng cũng có những chân tình như gió mát trăng thanh, như tuyết trắng trên đỉnh núi cao.
Hắn và Quý Lãnh đều thua vì nội tâm tối tăm đây bùn đất.
Không hiểu tình yêu, càng không xứng đáng để có được tình yêu.
– Kết thúc –