BẠCH NGUYỆT QUANG TRỊ TRA NAM

Chương 1


1

Khi Lục Cảnh Hoài đưa tôi về nhà từ bệnh viện, hắn còn chưa kịp cởi áo khoác thì điện thoại đã rung lên.

Hắn liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi, mất kiên nhẫn cúp máy.

Thấy tôi nhìn hắn, hắn cúi xuống hôn tôi.

“Đói không, muốn ăn gì, anh nấu cho em.”

Vừa dứt lời, điện thoại của hắn lại rung lên.

Lần này, Lục Cảnh Hoài nghe máy, giọng lạnh tanh chỉ thốt ra một chữ: “Nói.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng một cô gái nghẹn ngào: “Cảnh Hoài, em vô tình đ.â.m phải người rồi, phải làm sao?”

“Bọn họ nhận ra em rồi, không cho em đi… Á, buông tôi ra!”

“Các người đừng lại đây, tôi có thể đưa tiền cho các người, đã nói là tôi không cố ý rồi mà…”

Hắn há miệng định nói gì đó nhưng điện thoại đã cúp máy trong tiếng hét chói tôii cuối cùng của cô gái.

Tôi thấy hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó bất an xoa xoa chuỗi tràng hạt trên cổ tay.

“Anh đi nấu cơm, nhanh thôi.”

Nói xong, hắn lẩm bẩm một mình: “Đâm phải người thì để cảnh sát giao thông xử lý, gọi điện cho mình làm gì?”

“Đúng là ngốc c.h.ế.t đi được, lái xe cũng không xong.”

Hắn lại hôn lên môi tôi rồi đi vào bếp.

Nhưng chưa đầy một phút, hắn vốn rất cẩn thận lại làm vỡ mất hai cái đĩa.

Cuối cùng, cuộc gọi đó lại đến.

Tôi thấy hắn đi ra khỏi bếp, vội vàng cầm lấy áo khoác: “Tiểu Dã, hình như cô ấy gây tai nạn không nhỏ rồi.”

“Dù sao cũng là nghệ sĩ dưới trướng anh, bây giờ đang ở thời điểm nhạy cảm, anh phải đi xem một chút.”

“Em yên tâm, anh xử lý xong sẽ về ngay.”

Hắn vội vàng nói xong, không đợi tôi trả lời đã cầm quần áo rời đi.

Tôi lặng lẽ nhìn theo hướng hắn rời đi, mỉm cười với không khí: “Được thôi.”

Lòng đã đi rồi, giữ người lại có ý nghĩa gì?

2

Tôi là thanh mai trúc mã của Lục Cảnh Hoài, cũng là bạch nguyệt quang trong lòng hắn.

Sau khi bố mẹ qua đời mười năm trước, hắn đã đưa tôi về bên mình.

Mọi người đều biết hắn yêu tôi như mạng.

Hắn nói: “Tiểu Dã, chúng tôi sẽ kết hôn, sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời.”

Đáng tiếc, tôi sinh ra đã yếu đuối, mười năm bên hắn đều chỉ toàn nằm trên giường bệnh.

Mười năm đó, hắn đã chạy khắp nửa bán cầu Bắc vì tôi.

Thậm chí, để cầu mong tôi sớm bình phục, hắn bắt đầu ăn chay niệm Phật, thành tâm quỳ trước Phật Tổ, chỉ cầu đổi cho tôi một đời bình an.

Tôi tưởng bọn tôi sẽ cứ như vậy mà đi tiếp, ít nhất là cho đến khi tôi nhắm mắt xuôi tay.

Cho đến ba năm trước, Tô Minh Vi xuất hiện.

Hắn đưa tôi đi bệnh viện khám bệnh thì sẽ tình cờ gặp cô ta.

Đưa tôi đi dạo, cũng sẽ tình cờ gặp cô ta.

Trong ba năm, những sự kiện tương tự như hôm nay không đếm xuể.

Tô Minh Vi công khai bày tỏ tình yêu, cả công ty và cả mạng đều biết, cô ta rất yêu hắn.

Mọi người coi cô ta như trò cười.

“Cô tôi thế nào thì cô thế ấy, tổng giám đốc Lục còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta.”

“Yên tâm đi, tổng giám đốc Lục chỉ nhớ thương mỗi cô thôi, cô ta ấy à, tuy là bông hoa nhỏ đang nổi nhưng vẫn chỉ là nhân vật trong phim truyền hình, xét về nhan sắc thì kém xa.”

Trong mắt họ, vị thái tử gia giới thượng lưu này yêu tôi hơn cả bản thân hắn.

Còn về bông hoa nhỏ đang nổi kia, đúng là nhan sắc nhạt nhẽo.

Cho nên ngay cả tôi cũng nghĩ như vậy.

Nhưng cô ta vẫn yêu một cách không màng tất cả.

Lúc đầu, trên mặt Lục Cảnh Hoài toàn là vẻ khinh thường.

“Một con nhóc thì có thể làm được gì?”

Cho đến mấy ngày trước, tôi ra khỏi phòng bệnh, nhìn thấy bọn họ ở góc hành lang.

Mắt Tô Minh Vi đỏ hoe nhào vào lòng hắn: “Cảnh Hoài, em biết anh sẽ không yêu em nhưng chị Tiểu Dã sức khỏe yếu, sớm muộn gì cũng sẽ ra đi mà.”

“Em không cầu danh phận, chỉ muốn âm thầm yêu anh, chờ đến ngày anh quay đầu nhìn em.”

Lục Cảnh Hoài không trả lời, mặc cho Tô Minh Vi ôm hắn.

Kiếp này tôi định sẵn là đoản mệnh.

Tôi không phải chưa từng nghĩ, nếu tôi c.h.ế.t sẽ có một người phụ nữ khác thay tôi ở bên cạnh hắn.

Nhưng khi ngày đó đến, tôi lại đau đớn vô cùng.

Hóa ra yêu một người là ích kỷ như vậy.

3

Lục Cảnh Hoài không về nhà cả đêm.

Tôi uống thuốc xong, lúc nào cũng buồn ngủ nên chưa đợi hắn về đã ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, điện thoại bị tin nhắn b.ắ.n phá, cuộc gọi nhỡ cũng có đến mười mấy cuộc.

Tất cả đều là của bạn thân.

[Tiểu Dã, Tô Minh Vi và Lục Cảnh Hoài thế nào vậy?]

[Tiểu Dã, cậu mau vào Weibo xem đi, đôi nam nữ chó má này, tức c.h.ế.t mất!]

[Tiểu Dã, nghe điện thoại đi, đừng sợ.]

[…]

[Tiểu Dã, tớ đến ngay để ở bên cậu, đừng làm chuyện dại dột đấy nhé.]

Tin nhắn cuối cùng được gửi cách đây mười phút.

Tôi trả lời: [Tớ không sao mà.]

Sau đó mở Weibo, bắt đầu xem tin tức.

Nhìn thấy mấy từ khóa trên bảng xếp hạng tìm kiếm của Weibo, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

#Lục Cảnh Hoài Tô Minh Vi Thật sắp về chung nhà#

#Anh ấy chính là ánh sáng của cô ấy#

#Yêu là buông tay, không phải chiếm hữu#

Nhấp vào từ khóa, bên trong là mấy bức ảnh Lục Cảnh Hoài và Tô Minh Vi ở bên nhau.

Tô Minh Vi quần áo xộc xệch, được Lục Cảnh Hoài che chở trong lòng, một người yếu đuối đáng thương, một người bá đạo lộ rõ.

Còn có bức ảnh Tô Minh Vi bị người tôi tấn công, Lục Cảnh Hoài thay cô ta đỡ một cú chụp trộm.

Bức cuối cùng là hai người nhìn nhau đắm đuối trong bệnh vện, ánh mắt kéo sợi.

Trai tài gái sắc, hai người thực sự rất đẹp đôi.

Bộ ảnh này được fan của Tô Minh Vi điên cuồng chia sẻ, toàn bộ đều hét lên “Thích quá, ở bên nhau đi.”

Chưa hết, càng điên rồ hơn là những người hâm mộ đó lần theo dấu vết, tìm ra vị hôn thê yếu đuối đa bệnh là tôi đây rồi tấn công.

[Sao cô không đi c.h.ế.t đi? Bản thân yếu đuối đa bệnh còn hại người khác, chia rẽ cặp uyên ương vậy hả!]

[Cô chỉ bị bệnh chứ không phải mù chứ? Không nhìn ra tổng giám đốc Lục và Vi Vi mới là một đôi sao?]

[Chết đi c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi c.h.ế.t đi, mau nhường chỗ cho Vi Vi đi.]

[Yêu là buông tay, không phải chiếm hữu, tôi chưa từng thấy người phụ nữ nào trơ trẽn như cô đấy.]

Hóa ra, trong mắt fan của Tô Minh Vi, tôi chỉ là một vật cản chân thần tượng của họ và Lục Cảnh Hoài đến với nhau.

Tôi nắm chặt điện thoại, lúc này cửa phòng vang lên tiếng động.

4

Tôi tưởng người đến là bạn thân, không ngờ là Lục Cảnh Hoài đã về.

Hắn đưa tay xoa đầu tôi rồi lại hôn lên trán tôi một cái.

Tôi ngửi rõ mùi nước hoa ngọt ngào không phải của tôi trên người hắn.

“Xin lỗi em nhé, giờ mới về.”

“Con ngốc Minh Vi đố lái xe gây tai nạn cũng không biết tìm người xử lý, chỉ biết khóc ở hiện trường.”

“Sau đó mọi chuyện lại bị người ta cố tình làm lớn, suýt thì hủy dung nhan…”

Từ bao giờ, cách xưng hô của bọn họ lại thân mật như vậy?

Tôi ngắt lời hắn hỏi: “Sau này có thể đừng đi gặp cô ta nữa được không?”

Ánh sáng trong mắt Lục Cảnh Hoài lập tức ảm đạm.

“Được hay không?”

Tôi nhìn hắn, chỉ muốn biết một câu trả lời.

Ánh mắt Lục Cảnh Hoài thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn, ngón tay lại vô thức vuốt ve chuỗi hạt Phật châu.

“Tiểu Dã, anh biết tối qua anh không về khiến em chắc chắn đã hiểu lầm, giữa bọn anh không phải như em nghĩ đâu.”

“Anh và cô ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”

“Tối qua anh định về nhưng cô ta lại nói sợ, khóc lóc đòi anh ở lại với cô ta.”

“Em cũng biết, cô ta là bông hoa nhỏ đang nổi, phóng viên ở hiện trường cũng nhiều…”

Tôi cười.

“Cảnh Hoài, em chỉ hỏi anh một câu, anh cũng chỉ cần trả lời có hay không. Nhưng bây giờ anh…”

“Có câu gọi là giấu đầu lòi đuôi, có lẽ anh hiểu chứ?”

Lục Cảnh Hoài kinh ngạc nhìn tôi, cuối cùng dời mắt đi không nhìn vào mắt tôi.

“Tiểu Dã, bọn mình ở bên nhau lâu như vậy, anh tưởng em sẽ tin anh sẽ hiểu anh, không ngờ… Hừ!”

“Đã đến nước này, anh cũng chẳng còn gì để nói nữa!”

Hắn buông lại câu cuối cùng rồi mở cửa bỏ đi.

Cả người tôi bắt đầu run rẩy, đến cuối cùng, nước mắt dần nhòe đi tầm nhìn.

Lục Cảnh Hoài từng yêu tôi như vậy, sao giờ đây lại trở nên xa lạ thế này?

Trước kia một lời nặng hắn cũng không dám nói nhưng giờ đây lại vì một người phụ nữ khác mà đập cửa bỏ đi.

Cơn đau nhói ở tim như muốn xé nát tôi, tôi đứng tại chỗ, từ từ ngồi xuống, cho đến khi khóc không thành tiếng.

Là hắn không yêu nữa rồi.

Là trái tim hắn đã bị một cô gái khác chiếm mất rồi.

Rõ ràng là dù kiếp trước hay kiếp này, chúng tôi đều yêu nhau như vậy.

5

Kiếp trước hắn là Phật tử, tôi là chuỗi hạt Phật châu trên tay hắn.

Ngày ngày hắn đeo tôi tụng kinh trước Phật tổ.

Cuối cùng có một ngày, chuỗi hạt Phật châu này hóa thành một người con gái, ngồi trong lòng hắn.

Từ đó Phật tử loạn tâm, động tình, vì tôi mà phá giới.

Phật tổ phát hiện, cắt đứt mối duyên nghiệt ngã này của chúng tôi.

Hắn bị đày xuống luân hồi, nếm trải mọi khổ đau của nhân gian.

Tôi bị phế bỏ hết tu vi, đánh về nguyên hình.

Vì vậy tôi khổ sở cầu xin trước Phật tổ mấy trăm năm, chỉ để đổi lấy một kiếp nhân duyên.

Kiếp này chính là kiếp nhân duyên tôi cầu xin mấy trăm năm đó.

Biết kiếp này số phận hắn long đong nên tôi nguyện thay hắn chịu kiếp nạn, chỉ để đổi lấy cho hắn một đời bình an.

Giờ đây nhìn lại, mấy trăm năm thành tâm quỳ lạy kia là gì đây?

Thay hắn chịu kiếp nạn là gì?

Cầu xin mấy trăm năm mới có được nhân duyên thì lại là cái gì?

Bây giờ, chẳng cần Phật hay không Phật, tôi chỉ muốn bọn họ c.h.ế.t đi.

Lúc này chuông cửa vang lên.

Bạn thân đi vào thấy đôi mắt đỏ hoe của tôi thì đau lòng ôm lấy tôi.

“Tiểu Dã, sao cậu… Lục Cảnh Hoài đâu? Tối qua anh ta không về sao?”

“Đôi cặn bã đó, giờ tôi đi xé xác bọn họ!”

Tôi ôm ngực, nắm chặt lấy cô ấy: “Đừng.”

“Thanh Nghi, tớ khó chịu quá, có thể đưa tớ đến bệnh viện trước không.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.