Ta thu dọn đồ đạc một chút rồi ngồi kiệu đến phía Tây, theo như những gì được viết trong thư, vị phó tướng này họ Ngô.
Theo như ta được biết, tên họ Ngô này là một kẻ rất trăng hoa, chỉ vì chính thất sau khi sinh con gái thì không thể sinh con được nữa, nên hắn ta thường xuyên dẫn tiểu thiếp về nhà.
Mà vị đích nữ kia của hắn ta, chính là Ngô mỹ nhân cùng tiến cung với chúng ta.
Kiệu loan từ từ dừng lại trước một tòa cung điện nhỏ, người con gái dáng người to béo đang ngồi trong sân liếc nhìn ta một cái, không để ý đến, vẫn tiếp tục làm chuyện của mình.
Thật quá đáng, ta dù sao cũng là Hoàng quý phi, vậy mà lại đối xử với ta như vậy?
Ta chỉnh trang lại y phục, ngẩng cao đầu đi về phía trước, hôm nay ta nhất định phải ra oai phong của Hoàng quý phi…
Tên khốn kiếp nào đã ném vỏ chuối trên đường thế hả??
“Nương nương!”
Lúc sắp sửa ngã sấp xuống, ta nhanh chóng đưa tay chống xuống đất, sau đó tao nhã chống đẩy trước mặt đám người đang chạy đến.
“Nương nương có bị ngã không ạ?”
“Ai ngã chứ, bản cung đây là đang rèn luyện thân thể.”
Là chủ hậu cung, cho dù có chế.t ta cũng phải giữ vững hình tượng.
Thị nữ đỡ ta dậy, ánh mắt ta không khỏi bị người trước mặt thu hút.
Mặc dù nàng ta trông có vẻ to béo, nhưng vừa rồi khi chạy đến, ta lại không cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Ánh mắt nàng ta ánh lên vẻ thích thú, không hề ngạc nhiên hay kinh ngạc trước hành động vừa rồi của ta.
Người này, không đơn giản.
“Ngươi là Ngô mỹ nhân?”
“Đúng vậy, nhưng mà với dáng vẻ này của thiếp thân, cũng chỉ có nương nương mới đến thăm.”
Nàng ta rất biết cách ăn nói, ta ra hiệu cho thị nữ lui xuống, sau đó một mình đi theo nàng ta vào phòng.
“Người sống trên đời, mỗi người một cách sống, hà tất phải để ý đến ánh mắt của người khác.”
“Nói thì dễ lắm, nếu thiếp thân có được vóc dáng như nương nương, thiếp thân cũng nói như vậy.”
Nghe nàng ta nói vậy, ta liền thấy phấn chấn.
Chẳng lẽ ta có được vóc dáng này là do trời sinh sao?
Đây chính là thành quả mà ta đã không ngại vất vả, ngày đêm nỗ lực, không tiếc tiền bạc mới làm ra được đó, miếng độn ngực, miếng độn mông, miếng độn chân.
Ta đã nói gì sao?
Nhưng nhìn thấy nàng ta cố chấp như vậy, ta đành phải cởi giày ra, lấy miếng độn chân ra.
Nàng ta giả xấu, ta giả đẹp.
Dù sao cũng đều là giả, nên không có gì phải ngại ngùng.
Ánh mắt nàng ta lập tức sáng rực, giọng điệu cũng trở nên lười biếng:
“Ta đã sớm biết ngươi sẽ đến tìm ta, nhưng nếu muốn ta giúp ngươi, ngươi phải đồng ý với ta một điều kiện.”
—
Ta không hề bất ngờ khi nàng ta nói ra những lời này, nếu có thể giải quyết bằng lợi ích, thì không cần phải dây dưa tình cảm, ta rất thích điều này.
“Nói đi.”
“Ta muốn xuất cung, còn nữa, ngươi phải giúp a nương ta giả chế.t rời khỏi phủ.”
“Không thành vấn đề.”
Một khi Ngô phó tướng đã bị xử lý, thì đám người kia cũng sẽ như rắn mất đầu, đối với Lý gia chúng ta mà nói, đuổi một người đi không phải là chuyện khó.
Nàng ta cười, nụ cười rạng rỡ, ta nhìn thấy ánh sáng le lói trong mắt nàng ta.
“Ta không muốn bị nhốt trong bốn bức tường này nữa, ta muốn ra ngoài, tìm một người chỉ yêu thương mình ta, sống một cuộc sống vợ chồng son sắt.”
Ta biết nàng ta là ai rồi, có lẽ nàng ta cũng đã sớm nhận ra ta.
Nhưng chúng ta giống như đã thỏa thuận ngầm với nhau, không nói ra chuyện này.