Trong một bữa tiệc tối, bạn cùng phòng của tôi đột nhiên nói rằng cô ta thấy tôi không xứng với bạn trai và hỏi tôi ID WeChat của anh ấy.
Tôi không cho nhưng không ngờ cô ta lại đến gặp bạn trai tôi để phàn nàn rằng tôi quá keo kiệt.
Tôi hỏi cô ta có ý gì.
Cô ta thờ ơ nói: “Sao cậu hẹp hòi thế? Có bạn khác giới thì không được kết bạn nữa à? Bình tĩnh đi.”
Tôi tức giận: “Bình tĩnh cmm!”
01
Lúc cùng nhau ăn tối, tôi đang nói bạn trai bóc vỏ tôm cho mình, bạn cùng phòng ở bên cạnh đột nhiên thốt ra một câu: “Đường Duyệt, mình cảm thấy cậu có chút không xứng với bạn trai.”
Tôi giật mình và nhìn sang bên cạnh cô ta.
Trương Tịnh nhếch môi cười không rõ ý vị, nhìn thẳng vào tôi.
“Cậu đùa đấy à?” Tôi nhíu mày.
“Không hề.” Cô ta nhìn về phía bạn trai tôi với vẻ mặt sùng bái: “Học trưởng Tống đẹp trai, học giỏi và rất ân cần.”
“Cậu nhìn lại mình đi, vẻ ngoài thì bình thường, thành tích hoc tập cũng không có gì nổi bật, còn muốn anh ấy bóc tôm cho, thật là kiêu ngạo!”
Cô ta luôn mỉm cười khi nói điều này, trong giây lát tôi không thể phân biệt được cô ta đang nghiêm túc hay đang nói đùa.
Vừa định mở miệng, bạn trai tôi đã lên tiếng.
Anh thản nhiên nói: “Đường Duyệt rất xinh đẹp, đội người mẫu cũng không phải mắt mù mà tùy tiện chọn người, cô ấy cũng nhận được học bổng. Tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, không kiêu ngạo, xin cô đừng nói cô ấy như vậy.”
Trương Tịnh sửng sốt, lập tức cười nói: “Học trưởng, em và Đường Duyệt nói đùa đấy, bọn em thân thiết, cô ấy sẽ không để ý đâu, đúng không Đường Duyệt?”
Cô ta nói như thế, nếu tôi phản bác lại có lẽ tôi là người nhỏ mọn.
Bạn cùng phòng ở bên cạnh tôi cảm nhận được bầu không khí lúng túng, vội vàng hòa giải: “Đúng, Duyệt Duyệt rất tốt, học trưởng thật may mắn.”
Tất cả mọi người cười rộ lên, tiếp tục bữa ăn.
Tuy nhiên, trong bữa ăn này tôi cảm thấy hơi bực bội vì ánh mắt của Trưởng Tịnh dán chặt vào khuôn mặt của Tống Lễ Tu mà không kiêng dè chút nào.
Bữa cơm này cũng là do cô ta đề xuất.
Lý do là tôi và Tống Lễ Tu mới quen nhau, chúng tôi đã đăng một bức ảnh chụp cùng nhau trên WeChat Moments.
Sau khi Trương Tịnh nhìn thấy liền bảo tôi là photoshop quá mức: “Cậu photoshop để bạn trai mình đẹp đến mức này cơ à, cứ như minh tinh vậy, Đường Duyệt cậu cũng viển vông ghê!”
Những người bạn cùng phòng khác không chịu nổi, vặn lại: “Người ta chụp người thật đó, cậu không biết Tống Lễ Tu ở khoa công nghệ sao, mấy kỳ tuyển sinh đều nhờ anh ấy chụp ảnh tuyên truyền đó!”
Trưởng Tịnh dừng lại một lúc, sau đó cố gắng mỉm cười: “Anh ta đẹp trai lắm hả? Cẩn thận anh ta chơi qua dường đó.”
Lời này quá khó nghe, tôi không vui nói: “Anh ấy rất tốt, cậu lại không biết anh ấy, đừng nói hươu nói vượn.”
“Không được, thấy là biết đào hoa rồi. Để bọn mình giúp cậu kiểm tra, nói anh ta mời một bữa cơm đi.”
Tôi vừa định nói cậu là ai, tại sao bạn trai tôi lại mời cậu ăn cơm thì đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước có hai người bạn cùng phòng sau khi yêu đương thì bạn trai cũng mời toàn bộ phòng ký túc xá chúng tôi ăn cơm, đây hình như đã trở thành luật bất thành văn của ký túc xá chúng tôi.
Tôi cũng không tiện ăn không của người ta, chỉ có thể cố nén sự mất kiên nhẫn nói: “Được, để mình nói với anh ấy, đi ăn chỗ nào các cậu quyết định nhé.”
Tôi cho rằng trước đây mỗi lần như vậy tiêu chuẩn chiêu đãi tối đa là 200 tệ một người, chắc đến tôi cũng thế.
Không ngờ, tới buổi tối Trương Tịnh ở trong nhóm điên cuồng quăng vài cái link nhà hàng, bình quân đầu người ít nhất 800 trở lên, thậm chí còn có 2000!
“Đường Duyệt cậu chọn đi, mình thấy mấy nhà hàng này tạm được.”
Bốn người, lại thêm bạn trai tôi, thật sự quá đáng!
Tôi còn chưa nói chuyện, Vương Triệu Linh đã xoay người nói với Trương Tịnh: “Đắt quá, trước đây mình chỉ ăn Haidilao thôi. Tiêu chuẩn này quá cao.”
Trương Tịnh không quan tâm: “Nghe nói nhà Tống Lễ Tu trong mở chuỗi khách sạn, rất có tiền, Đường Duyệt sẽ được gả vào hào môn, cậu cần gì đau lòng thay cậu ấy chứ? Một cái túi người ta đeo thôi đã bằng mấy bữa ăn của chúng ta rồi.”
Điều này là sự thật, Tống Lễ Tu tặng quà cho tôi rất hào phóng, một cái túi cũng bốn năm vạn.
Nhưng vấn đề là, mắc mớ gì tôi phải mời cô ta ăn cơm đắt tiền như vậy?
Tôi nói thẳng: “Đắt quá, mình đã quyết định đi đâu rồi. Vừa hay nhà bạn cùng phòng của anh ấy có một của hàng Hadilao, giá hữu nghị bình quân đầu người là 300, chúng ta đến đó đi.”