Bạn Gái Của Ai Cơ?

Chương 1


Để tránh bị bắt nạt, tôi lừa đám đại tỷ rằng tôi là bạn gái của đại ca trường học.

Từ đó, ngày nào tôi cũng phải điểm danh bên cạnh đại ca, giả vờ như tôi rất thân thiết với cậu ta.

Hôm đó, đại tỷ lôi tôi vào khu rừng nhỏ: “Lừa người hả? Bạn gái của đại ca hả? Mồm năm miệng mười, mày muốn lừa ai?!”

Ai ngờ đại ca đút tay vào túi quần, sải bước ra, ôm tôi vào lòng: “Vợ tao, mày cũng dám động vào?”

1

Hôm đó, cô giáo gọi tôi ra hành lang: “Em đổi phòng với Lâm Sương được không?”

Lâm Sương vốn ở phòng 302, nhưng phòng 302 toàn là một đám đại tỷ, đốt tóc cô ấy, tát cô ấy, còn ấn cô ấy vào nhà vệ sinh bắt uống nước bẩn.

Cô ấy không chịu được nên đã báo cáo lên trường, trường cũng chẳng giải quyết, chỉ sắp xếp cho cô ấy đổi phòng.

Thế là vận đen đến lượt tôi.

“Em là người nhận học bổng toàn phần, được vào trường chúng ta không dễ. Bây giờ việc phân phòng gặp khó khăn, em là học ủy nên phải gương mẫu đi đầu.”

Cô chủ nhiệm nói một cách nghiêm túc.

Chẳng phải là vì những người khác đều giàu có, có gia thế, chỉ có mình tôi là dân thường dễ bắt nạt thôi sao.

Nếu tôi chuyển qua, tôi sẽ giống Lâm Sương, thậm chí còn thảm hơn.

Cả buổi trưa tôi cứ như ngồi trên đống lửa, nghĩ xem sau này phải làm sao, đúng lúc này, Cố Thanh Trúc dẫn đám đàn em của cậu ta đi từ cửa sau vào, đá tung cánh cửa.

Tôi chợt nảy ra một ý tưởng.

Cố Thanh Trúc là đại ca trường học của chúng tôi, cao một mét tám lăm, vẻ ngoài đẹp trai lại có chút hung dữ, ít nói nhưng làm nhiều.

Nếu cậu ta có thể đi cùng tôi đến phòng 302 một chuyến, đám đại tỷ dù sao cũng phải nể mặt cậu ta, đối xử với tôi tử tế vài ngày.

Tôi ôm tập bài kiểm tra, đi đến bên cạnh Cố Thanh Trúc, đặt bài kiểm tra tiếng Anh đã làm xong trước mặt cậu ta: “Đây là bài tập hôm nay.”

Cố Thanh Trúc không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú chơi game.

Tôi đưa bài kiểm tra đến trước mắt cậu ta.

Cậu ta bực mình định xé nó đi, nhưng lại bất ngờ phát hiện bài đã được làm hết, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

Tôi cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Cố Thanh Trúc, cô chủ nhiệm bảo cậu chiều nay giúp tôi chuyển phòng.”

Cố Thanh Trúc ngẩn người, sau đó im lặng gật đầu.

Đại ca có thể hút thuốc, uốn tóc, đánh nhau, nhưng trong lớp cậu ta là một học sinh bình thường.

Giúp con gái chuyển phòng ký túc xá thì cũng không có gì mất mặt, hơn nữa cô gái này còn rất biết điều khi đưa cậu ta một bài kiểm tra đã làm xong.

Buổi chiều, tôi dẫn Cố Thanh Trúc đến phòng 302 bên cạnh.

Cắm chìa khóa mở cửa, đại tỷ đầu gấu đang ngồi trên ghế, xung quanh là một đám đại tỷ khác, bày ra trận thế như đang xử án.

“Trình Trĩ đúng không? Đã vào phòng 302 thì phải theo luật của tôi.”

Tôi đã sớm đoán được sẽ gặp phải tình huống này, khẽ ậm ừ một tiếng, dừng bước.

“Sao lại dừng lại? Đi vào chứ.” Cố Thanh Trúc xách theo nào là túi lớn túi nhỏ, vênh váo bước tới.

Đám đại tỷ ngẩn người.

“Luật của cậu là gì? Có thể để đồ lên bàn không?” Cố Thanh Trúc thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn, đặt phịch đồ của tôi lên bàn.

Đại tỷ đầu gấu run rẩy đứng dậy: “C-Có thể.”

Cố Thanh Trúc lười để ý đến cô ta, lại xách chậu rửa mặt và bình nước nóng từ ngoài cửa vào, đặt vào nhà vệ sinh rồi bỏ đi.

Tôi vội vàng đuổi theo: “Tối nay cùng nhau ăn cơm không?”

“Không.”

“Vậy cậu ăn cơm xong thì đến lớp tự học sớm nhé, cô chủ nhiệm đang để ý cậu đấy~”

Tôi dặn dò xong, nhìn bóng lưng cậu ta khuất dần, rồi mới giả vờ lưu luyến đóng cửa lại.

Không khí trong phòng đã hoàn toàn thay đổi.

“Cậu với Cố Thanh Trúc thân nhau lắm à? Hai người quan hệ gì?”

Tôi ngượng ngùng, cười mà không nói, lúc này im lặng là vàng.

Ánh mắt đám đại tỷ nhìn tôi lập tức lộ ra vẻ kính sợ!

Họ có thể bắt nạt những cô gái bình thường, nhưng bắt nạt bạn gái của Cố Thanh Trúc?

Đó là muốn c.h.ế.t sớm.

Tôi dọn dẹp đồ đạc xong, ung dung đặt cốc nước ở vị trí ngoài cùng, thuận tiện nhất trên bệ rửa mặt.

2

Vài ngày trôi qua như vậy, tôi sống ở phòng 302 rất yên bình, mọi người đều khá khách sáo với tôi.

Trưa hôm đó, tôi gặp Liễu Y Y ở ngoài căng tin, chính là đại tỷ đầu gấu phòng chúng tôi.

“Sao lại ăn trưa một mình thế? Cố Thanh Trúc đâu?” Cô ta thăm dò.

Lòng tôi chợt thót lại.

Cô ta bắt đầu nghi ngờ rồi.

Đúng lúc đó, Cố Thanh Trúc và đám đàn em của cậu ta đi ra từ sân thể thao.

Tôi vén tóc ra sau tai, mỉm cười dịu dàng: “Đi đánh bóng rổ rồi. Haiz, chỉ biết chơi thôi, cả ngày chẳng buồn ăn cơm.”

Nói xong, tôi chạy lon ton đến cửa hàng nhỏ mua một chai sữa AD Canxi, chặn đường Cố Thanh Trúc.

“Cảm ơn cậu hôm đó đã giúp tôi chuyển phòng.” Tôi cúi đầu, giả vờ ngại ngùng đặt chai sữa vào tay cậu ta, không đợi cậu ta từ chối, liền quay đầu bỏ chạy.

Đám đàn em của cậu ta cười ồ lên.

Cố Thanh Trúc tuy hung dữ, nhưng cậu ta đẹp trai mà, ngày nào cũng có một đống con gái xếp hàng tỏ tình với cậu ta.

Chuyện này ồn ào một chút rồi thôi.

Tôi diễn xong màn hiền thục của mình, quay lại chỗ Liễu Y Y, cô ta như không tin vào mắt mình: “Cố Thanh Trúc thích uống cái thứ đó á?”

“Cậu ta thích uống hay không thì liên quan gì đến tôi.” Tôi bĩu môi, thản nhiên nói, “Dù sao tôi thích uống.”

Ánh mắt Liễu Y Y nhìn tôi lại tràn đầy kính sợ.

Trong mắt cô ta, tôi đã trở thành người phụ nữ có thể cho đại ca b.ú sữa rồi!

Không xa, Cố Thanh Trúc liếc nhìn tôi, cụp hàng mi dài xuống, ngậm ống hút.

Đại ca đường đường ngậm chai sữa AD Canxi, nghênh ngang đi khắp nơi.

Diễn đàn trường học hôm đó như nổ tung, tràn ngập ảnh chụp đại ca uống sữa độ phân giải cao.

“Đỉnh của đỉnh, đại ca của chúng ta quả là khác biệt, uống loại sữa ngọt nhất, đánh nhau hung dữ nhất.”

“Các bạn nữ từ nay chú ý nhé, trên sân bóng rổ đừng đưa nước đừng đưa đồ uống, nhớ đưa sữa.”

“Cố Thanh Trúc trước giờ không dây dưa với con gái, sao lần này lại thay đổi rồi, con bé đó là ai thế.”

“Học ủy lớp cậu ta, con mọt sách bốn mắt, không thể nào đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.