Bạn Gái Dũng Mãnh Của Tôi

Chương 4


13

Tôi với Lý Vực Ngôn trò chuyện rất lâu tựa như cả một đời rồi vậy.

Uống gần hết rượu mới xuống lầu rời đi.

Đến cửa công ty gọi xe, tôi mới nhận ra mình đã quên mang điện thoại xuống từ sân thượng.

Nhớ ra trong điện thoại còn trò chơi chưa thoát.

Lưng tôi lạnh toát.

Xong rồi.

Tôi nhanh chóng quay lại công ty, không ngừng cầu nguyện Lý Vực Ngôn không hứng thú với điện thoại của tôi.

Vội vã chạy đến sân thượng, Lý Vực Ngôn vẫn quay lưng về phía tôi.

Ánh sáng trên sân thượng rất tối, tôi không nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

“Cô quên mang điện thoại rồi.”

Giọng anh ta bình tĩnh, khiến tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi giả vờ thoải mái: “Đúng vậy, quả nhiên không thể uống quá nhiều rượu, điện thoại của tôi ở chỗ anh đúng không?”

Lý Vực Ngôn đứng dậy, đưa tay đưa điện thoại cho tôi.

Tôi nói cảm ơn, đưa tay ra lấy.

Nhưng ngón tay anh ta nắm chặt lấy điện thoại, tôi không thể rút ra được.

Tôi đang nghi ngờ.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Hai tin nhắn đặc biệt chói mắt trong màn đêm.

Một tin là thông báo thời gian phỏng vấn mà công ty bên đó gửi cho tôi.

Còn tin kia là tin nhắn nhắc nhở của “Thích ăn đào.”

Tôi theo tay Lý Vực Ngôn ngẩng đầu nhìn lên.

Khuôn mặt đó rõ ràng, u ám đến đáng sợ, đôi mắt đen như hố đen như muốn nuốt chửng tôi.

Tôi không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể cứng đờ tại chỗ.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi nhưng lại buông tay.

“Hà Đào, cô đang thả câu dài câu cá lớn à?”

14

Tối hôm đó tôi không trả lời anh ta bất kỳ câu hỏi nào.

Rất nhiều lúc hiệu ứng cánh bướm xuất hiện đều rất lặng lẽ, khoảnh khắc đôi cánh rung lên, chúng ta đều cho rằng đó chỉ là một tiểu tiết không đáng kể.

Từ một hiểu lầm nhỏ ban đầu phát triển đến bây giờ.

Ngay cả bản thân tôi cũng không biết phải kết thúc như thế nào.

Lý Vực Ngôn phân biệt rõ ràng công việc với cuộc sống riêng.

Trong công việc, anh ta chưa bao giờ làm khó tôi.

Chỉ là không còn mượn cớ công việc để kéo tôi vào văn phòng đưa ra lời khuyên cho anh ta nữa.

Cũng kể từ ngày hôm đó, anh ta không còn nhắn tin cho tôi trong trò chơi nữa.

Chúng tôi ngầm hiểu, không ai chủ động nhắc lại nữa.

Sau khi dự án hoàn toàn kết thúc.

Tôi dành nửa ngày để đến công ty đã hẹn trước để phỏng vấn.

Hồ sơ và điều kiện đã được thỏa thuận gần như xong xuôi khi công ty bên đó trao đổi với HR.

Tôi chỉ cần đến công ty để hoàn thành quy trình phỏng vấn là cơ bản có thể chốt được.

HR rất hài lòng với tôi, điều kiện với chức vụ đưa ra cũng hấp dẫn hơn nhiều so với trước đây của tôi.

Trong hoạ có phúc.

Có lẽ những chuyện gần đây đã hố tôi một cái, để tôi bước sang một giai đoạn khác của cuộc đời.

Kết thúc buổi phỏng vấn, bên ngoài bắt đầu mưa phùn.

Ánh nắng chói chang khi đến khiến tôi quên mang theo ô.

Tôi đứng trú mưa bên cửa kính dưới tầng công ty, chờ tài xế xe ôm công nghệ lái xe đến.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại cách tôi không xa.

Tôi đối chiếu biển số xe, không phải xe tôi đặt.

Nhưng chiếc xe đó không có ý định rời đi, ngược lại còn bấm còi mấy tiếng, một lần nữa thu hút sự chú ý của tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên.

Cửa sổ xe hạ xuống, khuôn mặt Lý Vực Ngôn xuất hiện trong tầm mắt.

Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu cứng nhắc:

“Lên xe, tôi đưa cô về.”

Tôi xua tay từ chối.

“Không cần đâu, Lý tổng, tôi đã gọi xe rồi.”

Mưa vẫn rơi, xe ôm công nghệ của tôi đang tắc đường.

Tôi hơi lo lắng gõ tay vào mu bàn tay, vô cùng mong chiếc xe đó có thể bay đến trước mặt tôi để giải tỏa sự ngượng ngùng lúc này.

Lý Vực Ngôn từ từ kéo cửa sổ xe lên, ngay khi tôi nghĩ anh ta sắp đi, anh ta mở cửa xe bước xuống.

Che ô, vén màn mưa, từng bước đi đến trước mặt tôi.

Chiếc ô không lớn, anh ta nghiêng ô về phía tôi, đảm bảo có thể che tôi dưới ô.

“Hủy xe ôm công nghệ đi, đi với tôi.”

15

Trong xe Lý Vực Ngôn bật điều hòa nhưng toàn thân tôi nóng bừng, không dám cử động.

Không gian kín khiến bầu không khí ngượng ngùng tăng lên theo cấp số nhân.

Ngay từ giây đầu tiên ngồi lên xe, tôi đã bắt đầu hối hận.

Tại sao lại ma xui quỷ khiến đi theo anh ta lên xe chứ?

“Tại sao nghỉ việc?”

Giọng Lý Vực Ngôn kèm câu hỏi ngược trong đầu tôi vang lên gần như cùng lúc.

Chưa đợi tôi trả lời, Lý Vực Ngôn lại hỏi tiếp:

“Là vì không muốn nhìn thấy tôi sao?”

Tôi lắc đầu.

“Không phải, là tôi đã nghĩ từ lâu rồi, tiền lương, chế độ đãi ngộ và triển vọng ở đó đều tốt hơn bây giờ.”

Lý Vực Ngôn im lặng, có lẽ anh ta muốn nghe câu trả lời của tôi liên quan đến anh ta.

Chỉ tiếc là không phải.

Tình cảm không chiếm tỷ trọng lớn như vậy trong cuộc sống của tôi.

Nếu điều kiện mà công ty kia đưa ra thậm chí còn không bằng bây giờ thì dù có phải gặp mặt Lý Vực Ngôn ngượng ngùng như thế này mỗi ngày, tôi cũng chắc chắn sẽ không nghỉ việc vào lúc này.

Một lúc lâu sau, Lý Vực Ngôn mới hỏi lại:

“Cô biết tôi là ‘Thích ăn đào’ từ khi nào?”

“Từ hôm anh đổi ảnh đại diện thì tôi mới biết.”

Nói xong, tôi vẫn không nhịn được mà bổ sung thêm:

“Cho nên tôi không hề nghĩ đến chuyện thả câu dài câu cá lớn.”

Lý Vực Ngôn không nói gì nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Bầu không khí ngượng ngùng bao trùm trở lại khiến tôi hận không thể tự tát mình một cái.

Đề cập đến câu nói đó để làm gì chứ, chẳng phải là tự vạch áo cho người xem lưng sao?

Anh ta tin tôi mới lạ.

Tôi hối hận không kịp nhưng tâm trạng Lý Vực Ngôn có vẻ khá hơn nhiều.

Thậm chí còn bật cả nhạc trên xe hơi.

Bài hát là nhạc nền của trò chơi mà hai chúng tôi cùng chơi.

Nhạc quen thuộc khiến tôi dần thư giãn.

Tôi quay đầu nhìn người vừa quen vừa lạ kia.

Trước đây, chúng tôi cùng nhau chơi game làm nhiệm vụ, chơi mệt thì mở cùng một bộ phim, thường xem đến ngủ quên.

Mỗi lần tỉnh dậy, Lý Vực Ngôn chắc chắn vẫn còn trực tuyến, thấy tôi xuất hiện mới yên tâm.

Vì lý do này, anh ta cũng sẽ cùng tôi phàn nàn, chửi bới người quản lý trực tiếp giao cho tôi nhiều việc như vậy.

Anh ta nói rằng quản lý của chúng tôi chắc chắn là bị mù, nếu không tăng lương thăng chức cho tôi thì sẽ không giữ được nhân tài như tôi.

Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được bật cười.

Khi ngẩng đầu lên thì xe đã đến dưới tòa nhà chung cư của tôi.

Tôi bừng tỉnh, luống cuống tháo dây an toàn.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về, tạm biệt.”

“Chờ một chút.”

Hai tay Lý Vực Ngôn đều nắm chặt vô lăng, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Anh ta hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn tôi.

“Cho dù em không có ý định thả câu dài câu cá lớn nhưng bây giờ cá đã tự mắc câu rồi, em không thể phát lòng từ bi, mang cá về nhà sao?”

16

Tôi ngây người nhìn anh ta, tay đặt trên cửa xe không biết nên tiến hay lùi.

Anh ta dứt khoát tháo dây an toàn, tiến đến trước mặt tôi, vô hạn kéo gần khoảng cách giữa chúng tôi.

Khi khoảng cách bằng không, đầu óc tôi choáng váng, theo bản năng nắm chặt lấy quần áo của anh ta.

Góc áo bị tôi nắm đến nhăn nhúm, Lý Vực Ngôn mới đứng thẳng dậy, ánh mắt dính chặt, giọng nói nghe trầm hơn bình thường.

“Chúng ta không nên kết thúc như thế này.”

“Anh muốn tương lai của mình có em.”

Tôi rơi vào hỗn loạn, đầu óc như hồ dán, không biết phải trả lời anh ta như thế nào.

Chỉ có thể ngoảnh đầu đi, không nhìn vào ánh mắt nồng cháy của anh ta.

“Hà Đào, chúng ta nói chuyện tử tế đi, lần này em nói gì, anh đều tin.”

Giọng điệu gần như cầu xin của Lý Vực Ngôn khiến tôi không thể phớt lờ.

Tôi ép mình bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc, vẫn gật đầu đồng ý.

Tôi kể lại mọi chuyện từ ngày anh họ tôi nghe nhầm điện thoại.

Lý Vực Ngôn im lặng lắng nghe, nghe chúng tôi vì hiểu lầm cùng không tin tưởng mà đi những con đường vòng vô lý.

Thực ra giữa chúng tôi không có hố sâu ngăn cách nào.

Chỉ thiếu một cuộc trò chuyện chân thành có thể làm tan chảy băng tuyết.

Lý Vực Ngôn nắm chặt tay tôi, cho đến khi tôi kể xong mọi chuyện.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, chuyện khiến tôi phiền muộn bấy lâu nay cuối cùng cũng được giải quyết.

Tôi nói hết những sự trốn tránh của mình với sự không tin tưởng sâu sắc nhất trong lòng mình đối với anh ta, sau đó trao quyền quyết định cho anh ta.

Lý Vực Ngôn nhìn vẻ mặt lo lắng bất an của tôi rồi bật cười.

Anh ta nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.

“Anh chỉ muốn biết trong thời gian này chúng ta đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ muốn nói rõ hiểu lầm với em.”

“Chúng ta chỉ gặp phải một số vấn đề có thể tránh được, chứ không phải không còn yêu nhau nữa, đúng không?”

Ngoài xe mưa đã tạnh, nhiệt độ trong xe tăng lên.

Chúng tôi giải thích hết mọi hiểu lầm.

Mãi đến rất muộn, tôi mới rời khỏi xe của Lý Vực Ngôn.

17

Trong nửa tháng cuối cùng tôi bàn giao công việc, Lý Vực Ngôn ngày nào cũng đến dưới tòa nhà chung cư đợi tôi cùng đi làm.

Theo lời anh nói, chính là muốn tranh thủ nửa tháng cuối cùng làm đồng nghiệp với tôi.

Tôi nói rõ với anh, nguyên tắc của tôi là không thể yêu đương với người cùng công ty, anh lập tức kéo tôi đi đăng ký kết hôn.

Anh nói rất hay, tôi chỉ nói không thể yêu đương, không nói không thể kết hôn.

Tôi không làm gì được anh, đành phải mặc kệ anh đưa đón tôi đi làm.

Nhưng điều kiện là trong thời gian tôi còn làm việc, không được công khai mối quan hệ của chúng tôi với các đồng nghiệp khác.

Ngày chính thức nghỉ việc, Tiểu Triệu lặng lẽ đến nói chuyện phiếm với tôi.

“Đào Tử, cô có phải đã chọc giận Lý tổng không? Sao hôm nay cô nghỉ việc, anh ấy lại vui vẻ thế?”

Tôi nhìn Lý Vực Ngôn trong văn phòng mặt mày hớn hở, thậm chí đối xử với cấp dưới cũng ôn hòa hơn nhiều, vừa tức vừa buồn cười.

“Ai biết được, anh ta không phải lúc nào cũng thất thường sao? Tôi đi rồi, mọi người phải cẩn thận với anh ta đấy.”

Tiểu Triệu vẻ mặt không nỡ nắm tay tôi.

“Cô đi rồi, không phải là muốn mạng tôi sao? Sau này ai giúp tôi sửa sổ sách dự án, ai bảo vệ tôi đây?”

Lý tổng trong văn phòng liếc mắt một cái, dọa Tiểu Triệu lập tức buông tay tôi, quay về chỗ làm việc của mình.

Tôi dọn dẹp đồ đạc, nộp lại thẻ nhân viên.

Điều này có nghĩa là tôi chính thức nghỉ việc.

Ôm thùng giấy đi ra khỏi công ty.

Lý Vực Ngôn không biết từ lúc nào đã chạy đến trước mặt tôi.

Anh dựa vào xe, khoanh tay trước ngực, còn đeo kính râm.

Trông giống như một con công đực đang khoe mẽ.

Đúng vào giờ tan tầm, qua lại khiến không ít người ngoái nhìn.

Tôi thấy mất mặt, muốn lén lút chuồn đi.

Lý Vực Ngôn mắt nhanh tay lẹ lao lên kéo tôi lại.

Anh tháo kính râm, ý cười trong mắt không che giấu được.

“Chạy đi đâu thế, bạn gái, xe của bạn trai em ở đây này.”

Tôi không chống lại được anh, đành cười đẩy thùng giấy vào lòng anh.

“Đi thôi, bạn trai, về nhà ăn cơm thôi.”

“Ừmmmm!”

Lý Vực Ngôn cười tít mắt chạy theo tôi.

Hoàng hôn chiều nay thật đẹp.

Ánh chiều tà chiếu lên vai anh.

Anh đứng bên cạnh tôi, kiên định không lay chuyển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.