Chương 1 (Giấc Mộng Đêm Mưa)
Ngoài trời mưa giông sấm chớp phủ kín đầy trời, không biết bây giờ là giờ nào. Bên trong toà lâu đài nguy nga đồ sộ xuất hiện bóng lưng một cô gái tóc đen rất dài. Cô ta mặc một chiếc váy trắng đang ngồi trước gương cầm lược chải tóc. Trong căn phòng ấy ngoài bóng cô gái và chiếc bàn phấn thì phía sau còn có một cây đàn piano đắt tiền.
Cô gái kia cứ chảy tóc, rất lâu rất lâu. Cô ta không hề quay mặt lại, cũng không thể nhìn thấy được mặt gương. Động tác chảy tóc cứ lặp đi lặp lại một cách máy móc, cho đến khi có tiếng đàn piano ngân lên. Đoạn nhạc đó nghe rất quen tai, thì ra là Bản giao hưởng ánh trăng của Beethoven.
Là ai đã ngân phím đàn?
Nhìn về phía cây đàn, không có một ai ngồi đó, nhưng phím đàn lại tự động ngân lên, tựa như có ai đó đang nhấn phím. Thoáng quay về chỗ cô gái kia, lúc này đã nhìn thấy được mặt gương. Nhưng phản chiếu trong gương lại là một khuôn mặt hốc hác, hai hốc mắt lõm sâu vào. Bàn tay đang cầm lượt kia chỉ toàn là xương xẩu, giống hệt như một bộ xương khô…
Trương Dĩ Quân giật mình tỉnh giấc, anh đang ở trong một phòng khách sạn vừa thuê chiều nay. Điều hoà trong phòng vẫn bật nhưng anh mồ hôi nhễ nhại. Với tay mở đèn ngủ trên bàn rồi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ mới hơn mười hai giờ đêm. Trước nay anh đã mơ vô vàn giấc mơ ma quái, nhưng giấc mơ đêm nay lại sống động đến chân thật. Anh xuống giường, đi đến bên cửa sổ vén màn nhìn ra ngoài.
Phòng của anh là loại phòng hạng sang, cửa sổ hướng về một khu công viên cây xanh rất đẹp. Ngoài trời vẫn đang mưa gió sấm chớp bao phủ đỏ trời. Trương Dĩ Quân mắc bệnh nghề nghiệp, không khỏi nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại quả thật có chút giống giấc mơ kia.
Trương Dĩ Quân năm nay hai mươi tám tuổi, là một nhà tiểu thuyết kinh dị trinh thám rất nổi tiếng. Anh đặt bút viết từ năm hai mươi tuổi, tới nay đã có bảy tác phẩm nổi tiếng đình đám. Hội fan của anh có tới mấy mươi triệu người. Quy tắc của Trương Dĩ Quân là mỗi năm chỉ viết một bộ, không hơn cũng không kém.
Nhưng từ đầu năm tới nay anh không có một chút ý tưởng nào. Hôm nọ được một người bạn giới thiệu đến thành phố này, cô ấy nói ở đây anh chắc chắn sẽ tìm được cảm hứng. Nhưng đêm nay anh vẫn chưa vào tới địa phận thành phố mà nó đã đón chào anh bằng một giấc mơ kia rồi. Không ngủ được, anh mở máy tính rồi gõ dàn ý tung lung đến sáng.
Sáng hôm sau mưa cũng đã tạnh hẳn, không khí của vùng ngoại ô này rất tốt. Trương Dĩ Quân trả phòng khách sạn mới hơn sáu giờ, anh nhìn ra rừng cây xanh mát kia mà có chút luyến tiếc. Con xe BMW I8 màu đen tuy rằng không quá đắc tiền nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của mọi người. Điều này đã làm cho Trương Dĩ Quân từ bỏ ý định ở lại ngoại ô, một đường lái vào thành phố H.
Đi qua một đoạn quốc lộ ngắn là thấy cổng chào thành phố H. Nhìn về dáng vẻ hoa lệ náo nhiệt của thành phố, anh nghĩ rằng nơi này làm sao có thể có ý tưởng cho được cơ chứ, đây là nơi ăn chơi đàn đúm thì có. Nhưng cái ý nghĩ kia còn chưa chạy hết trong đầu thì anh đột nhiên đạp phanh gấp. Phía trước mặt anh, cổng chào xa hoa kia đã biến thành những con chữ lạ lẫm. Cả khung cảnh phía trước cũng đột nhiên trở nên tối đen, một vài cảnh tượng kinh dị mờ ảo xuất hiện thoáng qua.
Tiếng còi xe ở phía sau vang lên inh ỏi khiến Trương Dĩ Quân choàng tỉnh, thì ra thành phố vẫn là thành phố xa hoa. Có vài tiếng chửi rủa của tài xế phía sau vì suýt đụng phải con xe đắt tiền của anh. Anh ló đầu ra cửa xe liên tục xin lỗi. Bác tài xế trung niên có vẻ khó chịu lẩm bẩm: “Thanh niên trẻ có tiền bây giờ đúng là nhân phẩm chẳng ra thể thống gì. Không biết có bằng lái hay chưa mà ôm nguyên mấy tỷ chạy ra ngoài đường. Báo hại những người chạy xe thuê chúng ta quá mà.”
Trương Dĩ Quân cười khổ, liên tục xin lỗi mấy tiếng nữa mới lái xe đi. Cũng phải thôi, kiếm tiền dễ dàng như anh thì xem mấy tỷ không ra gì, nhưng với người nghèo thì để đền một vết xước cho xe anh cũng là một chuyện lớn. Dạo quanh một vòng trung tâm thành phố sầm uất, dù chỉ mới sáng sớm mà mọi hoạt động đã rất nhộn nhịp, Trương Dĩ Quân lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi mở loa ngoài. Chuông đổ mấy lượt, có người bắt máy, là giọng của phụ nữ. Trương Dĩ Quân giành nói trước: “Hoài Thương, cô có rảnh không, đi ăn trưa đi.”
Giọng nói phụ nữ trong loa vô cùng mạnh mẽ nói: “Bây giờ mới có 10 giờ sáng, cậu không điên đó chứ. Tôi mới vừa làm việc, cậu định khiến sếp đuổi việc tôi à?”
“Lê Hoài Thương, cô c.h.é.m gió vừa thôi, ai dám đuổi việc cô chứ.”
Trương Dĩ Quân hoàn toàn là nói đùa, Lê Hoài Thương nói: “Cậu đang ở đâu vậy, tìm một quán nào ngon đi, sau đó gửi định vị cho tôi.”
Trương Dĩ Quân tắt điện thoại, tấp xe vào lề đường và tìm kiếm nhà hàng ngon trên mạng. Bây giờ trên iintenet cái gì cũng có, chỉ cần bạn nhập nội dung mà mình cần tìm kiếm mà thôi. 11 giờ trưa, Trương Dĩ Quân đã tìm được một nhà hàng khá ngon được đề cử trên mạng. Anh đặt một bàn, sau đó gửi định vị cho Lê Hoài Thương.
Chưa được 10 phút sau, Lê Hoài Thương xuất hiện với bộ đồ công sở. Cô ta mang giày cao gót, tóc búi cao trông hệt như một doanh nhân thành đạt. Vừa ngồi xuống, Lê Hoài Sương liền nói: “Cậu cũng khá đấy chứ, sao cậu biết nơi này gần cơ quan của tôi?”
“Tôi có gì mà không biết chứ! Điều tra một chút về người phụ nữ mà Trương Dĩ Quân này hứng thú hoàn toàn không chút khó khăn nào.”
Trương Dĩ Quân vừa nói xong đã bị ăn một đạp từ Lê Hoài Thương vào chân, anh cắn răng, oán hận nói: “Đúng là người phụ nữ độc ác mà!”
“Đây là cảnh cáo cho cậu, nếu còn nói năng điên khùng, tôi sẽ cắt luôn cái lưỡi của cậu xuống đó.”
Lê Hoài Thương không thuộc dạng xinh đẹp, nhưng khuôn mặt và khí chất của cô ta thật sự cuốn hút người nhìn. Hai bọn họ là bạn đồng hương, sau khi học xong cấp ba, Trương Dĩ Quân thi trượt đại học, sau đó anh từ bỏ việc thi lại và lên thành phố D bắt đầu từ công việc trồng hoa mướn. Lê Hoài Thương lại theo học đại học khoa báo chí, sau đó ở lại thành phố H hiện tại làm việc. Khi vừa mới tốt nghiệp, nhờ vào một bức ảnh mà cô ta được tuyển vào một công ty lớn làm việc. Chỉ sau năm năm, Lê Hoài Thương đã leo lên vị trí trưởng phòng. Điều đó chứng tỏ rằng, khả năng nghiệp vụ của cô ta rất cao.
Lại nói đến việc tại sao Trương Dĩ Quân lại đến thành phố D trồng hoa mướn, bởi vì anh có niềm mê hoa bất diệt. Hồi đi học luôn không học hành tử tế mà suốt ngày xem sách dạy trồng hoa. Bởi vì duyên cơ như thế cho nên sau khi đến thành phố D chưa được một năm, anh ta đã bắt đầu đặt bút viết lách. Thành phố D nổi tiếng với những đồi thông ma quái, vườn hoa lại sát với những đồi thông đó. Trương Dĩ Quân sau khi đêm đêm trải qua những chuyện quái dị của đồi thông, anh đã bắt đầu có ý tưởng viết truyện linh dị.
Một người chưa từng học qua đại học, hồi trung học cũng không học giỏi môn văn mà lại có thể trở thành tác giả tiểu thuyết nổi tiếng, điều này chứng tỏ trí tưởng tượng của anh không tầm thường chút nào.
Vừa ăn, Trương Dĩ Quân vừa nói: “Cô xem cái thành phố náo nhiệt này còn không bằng một phần mười thành phố D, tôi có ý tưởng thế quái nào được.”
“Trương Dĩ Quân, cậu làm bạn tôi hơi lâu rồi đó. Với tính cách của cậu, nếu như không có ý tưởng, cậu sẽ không mời tôi ăn cơm đâu. Tôi nói có đúng không?”
Lê Hoài Thương tuy dáng người gầy nhưng lại ăn uống rất được. Đồng nghiệp hay chọc cô ta rằng do cô ta bị quỷ đói ám vào người nên dù ăn bao nhiêu cũng không mập. Trương Dĩ Quân không phủ nhận việc anh bắt đầu có chút gì đó với thành phố này, nên nói: “Được rồi, ăn của cô đi! Hoài Thương này, cô có biết khách sạn nào ổn không, tốt nhất là có ban công nhìn ra đường vắng ấy.”
Lê Hoài Thương gắp nuốt vội miếng thịt rồi lấy điện thoại ra lướt lướt sau đó đưa cho Trương Dĩ Quân: “Vừa hay bạn tôi có kinh doanh một khách sạn giống với yêu cầu của cậu. Cậu xem thử view này như thế nào?”
Trương Dĩ Quân xem xem rồi gật đầu nói: “Rất được, giúp tôi đặt một phòng dài hạn nha.”
Chia tay Lê Hoài Thương, Trương Dĩ Quân đi vòng quanh mua sắm mấy món đồ linh tinh. Vì anh không mang theo nhiều hành lí nên chỉ mang những thứ cần thiết. Thành phố H mưa nắng bất thường, dù hiện tại mới là tháng ba nhưng lại đổ một cơn mưa cực lớn. Trương Dĩ Quân lái xe khỏi trung tâm thương mại, sau đó bật định vị khách sạn.
Hiện tại mới chỉ hơn 4 giờ chiều nhưng trời tối đến bất ngờ. Bản tin trên xe thông báo trận mưa chiều tối nay có lẽ sẽ kéo dài khoảng 4,5 tiếng đồng hồ. Bởi vì hai ngày trước liên tục mưa to nên mức độ ngập nước rất cao, yêu cầu người dân thành phố ra đường chú ý cẩn thận.
Giao thông nơi đây không giống thành phố D, xe cộ cấp nập mà đường lại nhỏ. Vác một chiếc xe hơi ra ngoài vào giờ cao điểm là một hành động rất ngu ngốc, bởi vì tắc đường rất dữ. Đang là giờ tan tầm, cộng thêm mưa lớn, giao thông cứ thế ùn tắc, gần một tiếng đồng hồ chỉ có thể miễn cưỡng nhích được một cây số.
Mưa càng lúc càng lớn, cống thoát nước bắt đầu có dấu hiệu ngừng chảy, nước đã ngập. Trên bản tin liên tục cảnh báo về mưa lớn và ngập nước. Tuy là kẹt xe nhưng anh vẫn ngồi trong xe hơi, chỉ tội những người đi xe máy. Có người bị c.h.ế.t máy phải dắt bộ, có người vấp phải ổ gà mà lật xe. Trương Dĩ Quân thật sự bái phục Lê Hoài Thương có thể bám trụ ở đây lâu như vậy.
Còn mười lăm cây số nữa mới tới được khách sạn đã đặt, trời thì mưa lớn và dần chìm vào bóng tối. Nước bắt đầu ngập dâng cao, đèn đường hai bên có màu vàng lạnh lẽo trông vô cùng thê lương. Tưởng đã đủ thảm lắm rồi, nhưng ngay lúc này phía trước xa xa lại bị cảnh sát chặn lại. Đoạn đường phía trước chẳng hiểu vì sao lại sạt lở nghiêm trọng, yêu cầu xe cộ phải quay đầu.
Trương Dĩ Quân nắm chặt vô lăng, trong đầu đã nghỉ tới biện pháp khác. Giữa làn đường thế này quay đầu là chuyện rất khó khăn. Anh chầm chậm nhích xe lên một chút, nhìn thấy phía trước có một ngã ba, anh rẽ phải, sau đó lại rẽ vào mấy con hẻm nữa. Quá chán ngán với cảnh này rồi, anh nhất định phải ở tạm nơi khác một đêm mới được.
Cứ chạy một hồi, Trương Dĩ Quân nhìn thấy ở phía xa xa có một tấm biển nhà nghỉ sáng đèn chớp nhoáng. Anh chạy chậm lại, nhìn thấy bốn chữ nhà nghỉ Chiêu Hồn nằm trên tấm biển. Tấm biển đã cũ, đèn lại lúc sáng lúc tối, mà trời lúc này cũng thảm không khác gì tấm biển kia.
Trương Dĩ Quân áp sát vào kính xe nhìn quanh quất. Quái lạ, cho dù mưa to đi nữa nhưng cũng đâu cần phải đóng cửa tắt đèn im lìm như vậy chứ. Chỉ mãi lo quẹo, anh không biết đã quẹo vào con hẻm thứ bao nhiêu rồi. Anh nhìn địa chỉ in trên cửa nhà nghỉ, “số 44, đường Vô Nhân”.
Trương Dĩ Quân đứng hình hết mấy giây, cái tên đường gì mà…
Thôi kệ, dù sao anh cũng là một tác giả tiểu thuyết linh dị, mấy cái này sao doạ anh được chứ. Mở điện thoại ra xem, kẹt xe một lúc mà bây giờ đã gần tám giờ tối rồi. Nhìn cái nhà nghỉ hai tầng lầu cũ kĩ này, anh cắn răng, bấm bụng xuống xe chạy vào trong.
Nhìn thấy có người đi vào, bà cụ ở quầy lễ tân đeo mắt kính lão rồi treo trên môi một nụ cười máy móc nói: “Chào mừng đến với nhà nghỉ Chiêu Hồn!”
Bên ngoài chợt vang lên một đạo sấm chớp, ánh sáng loé vào một cách bất thường, Trương Dĩ Quân nhìn thấy cái nụ cười kia của bà cụ vô cùng quỷ dị. Nụ cười và giọng nói lạnh lẽo hệt như được lập trình sẵn ở trong con rối. Chi tiết này quen quá, nó xuất hiện trong cuốn truyện linh dị đầu tay của anh.