Editor: Chanh
Giới thiệu:
Người mắc chứng sợ xã hội, độc thân từ trong bụng mẹ 28 năm.
Tôi muốn yêu đương, muốn đến phát điên.
Hôm nay, cuối cùng tôi cũng không nhịn được nữa mà đặt một “em trai người yêu ba ngày” trên mạng.
Ngay trong ngày, một cậu em đẹp trai đến mức tôi chảy cả nước miếng đã gõ cửa nhà tôi.
Tối hôm đó, cậu em đẹp trai lại gõ cửa phòng tôi.
Cậu ta nhíu mày, vẻ mặt đầy ẩn ý, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Chị, em khát nước.”
Tôi chẳng hiểu gì: “Để chị đi rót nước cho em.”
Cậu ta cười một cách quyến rũ c.h.ế.t người: “Không cần phiền phức vậy đâu, em uống của chị là được rồi.”
1
【 Các chị em gái ế lâu năm còn chờ gì nữa? Còn do dự là thành thịt hun khói đấy!
Nhìn đây này! Cún con, sói con, bệnh kiều, nam thần lạnh lùng…
Các loại hình trai đẹp, chủng loại đầy đủ, chỉ cần có tiền là mua được tình yêu trong thời gian giới hạn!
Nghe lời răm rắp, hết hạn là đi, tuyệt đối không dây dưa, không lo hậu hoạn!
Nhanh tay chọn ngay bạn trai giới hạn của bạn nào!】
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sống một mình, kiếm sống bằng nghề viết lách, tự biến mình thành gái ế lâu năm.
Hàng ngày đều viết về những câu chuyện tình yêu sến súa c.h.ế.t người, nhưng bản thân tôi lại chưa từng được nếm trải tình yêu.
Cuộc sống tẻ nhạt, khiến người ta mệt mỏi.
Đang ngẩn người nghĩ về cuộc sống buồn tẻ nhìn đâu cũng thấy nhàm chán, bỗng nhiên “ting ting”, điện thoại của tôi hiện lên một quảng cáo.
Miệng tôi há thành hình chữ O, đây chẳng lẽ là lừa đảo?
Nhưng tay tôi lại không nhịn được mà click vào quảng cáo, bên trong thực sự có rất nhiều trai đẹp, kèm theo ảnh, tuổi tác và các thuộc tính cơ bản.
Tôi nhìn những anh chàng đẹp trai trên màn hình, mỗi người một vẻ, không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Trời ơi, đẹp trai quá đi mất.
Chẳng trách bạn trai giới hạn chỉ có ba ngày mà đã thu phí mười vạn tệ.
Tôi sống ẩn dật nhiều năm như vậy, sớm đã thành bà cô giàu có rồi.
Tiền này, kiếm được mà không tiêu thì có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến đây, tôi click vào avatar của một chàng trai 22 tuổi để kiểu tóc mullet màu xám khói, vừa đẹp trai vừa hoang dại.
Cậu ta có đôi mắt cáo dài, đuôi mắt trái điểm một nốt ruồi đỏ, môi mỏng hơi nhếch lên, vừa lạnh lùng vừa si tình, lại toát lên vẻ bất cần.
Hít hà, đây quả thực là nam chính trong tiểu thuyết của tôi bước ra ngoài đời thực.
Tôi trả trước ba vạn tệ tiền đặt cọc, điền thông tin liên lạc và địa chỉ.
Do dự thêm một giây nữa chính là sự bất kính với nhan sắc của cậu em sói con này!
2
Tôi đang cắn móng tay, ngồi trên ghế sofa da thật, đau khổ suy nghĩ, gặp trai đẹp thì phải chào hỏi thế nào mới giống người bình thường?
Tay kia không tự chủ được mà gãi đầu, nghĩ mãi cũng không ra.
Ở nhà quá lâu, gần như không ra ngoài, tôi đã mất đi kỹ năng sinh tồn cơ bản là chào hỏi người khác một cách bình thường.
Tôi có chút hoảng hốt, bắt đầu sợ hãi, chỉ muốn rút lui, cầm điện thoại lên định hủy đơn hàng.
“Cốc cốc cốc.”
Tôi sợ đến mức ném cả điện thoại, có người đang gõ cửa nhà tôi.
Không kịp nhặt điện thoại, tôi lén lút chạy ra cửa, áp mắt vào lỗ nhìn trộm.
Bên ngoài đứng một chàng trai đẹp đến mức không thể tả, kiểu tóc mullet xám tro, mắt cáo, nốt ruồi son.
Chính là người yêu giới hạn mà tôi đã đặt.
Không ngờ trong thời đại lừa đảo qua mạng hoành hành, tôi lại vớ được một quảng cáo có tâm.
Tiền đã tiêu rồi, cuộc tình này tôi nhất định phải yêu! Sợ cái gì chứ.
Tôi dè dặt mở cửa, không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Là… là Minh Hàn phải không?”
Minh Hàn là biệt danh của cậu ấy, chúng tôi đều không biết tên thật của nhau.
Một tiếng cười khẽ vang lên bên tai tôi, khàn khàn trầm thấp, nghe hay c.h.ế.t đi được.
Tôi vội vàng che tai lại, trợn tròn mắt nhìn cậu ấy, chỉ thấy cậu ấy nhếch một bên môi, khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn tôi cười.
“Chị không cho em vào nhà rồi nói sao?”
Cậu ấy từ từ cúi người xuống, ghé sát tai tôi, nói với giọng điệu mờ ám: “Hay là… chị không hài lòng với ngoại hình của em, không muốn cho em vào?”
Giọng nói trầm ấm như muốn đánh sập não tôi, tôi bịt tai lùi về sau, trốn ra phía sau ghế sofa.
Cậu em sói con lại cười tà mị, liếc nhìn cánh cửa đang mở, tự mình bước vào, tiện tay đóng cửa lại.
Trong không gian chỉ còn lại hai chúng tôi.
“Vì chị rất hài lòng với ngoại hình của em, vậy em vào nhé. À đúng rồi, chị… cần em thay dép không?”
Tất nhiên là phải thay rồi!
Tôi run rẩy nói, chỉ vào tủ giày: “Giày… trên tủ giày có dép lê nam, cậu thay… thay vào đi.”
Minh Hàn nghe vậy sững người, sau đó lại tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, vừa đi tìm dép lê nam vừa trêu chọc: “Không ngờ chị chơi lớn thế, thích em mang dép của chồng chị để chơi với chị à?”
“Tuy em không thích mang đồ của người khác, nhưng nếu là của chị, em có thể phá lệ một lần đấy~”
Tôi cạn lời, vì trên mạng có nhiều tin tức về phụ nữ sống một mình bị hại, nên tôi có để sẵn giày nam ở cửa, ban công cũng phơi quần áo nam.
Bây giờ bị cậu ấy hiểu lầm, nhưng tôi cũng không giải thích.
Chúng tôi chỉ là một cuộc giao dịch, tôi không cần phải giải thích với cậu ấy.