Bạn trai cũ bệnh kiều

1&2


1

Sắp sang năm mới, tôi đã thất nghiệp ba tháng, ngồi xổm ở nhà ngoại trừ lướt video, chính là gặm mì ăn liền, suy nghĩ đã nổ tung.

 

Ôi, suy nghĩ của con người luôn luôn thay đổi, trước kia chỉ muốn làm giàu, hiện tại thực tế một chút, chỉ muốn thoát nghèo.

 

Thế giới này thêm một đại tiểu thư là tôi thì sẽ nổ sao?

 

Tôi gặm mì ăn liền, 45 độ nhìn lên bầu trời, chờ đợi ý trung nhân của tôi chân đạp mây bảy màu, sau đó rải tiền cho tôi.

 

Kết quả, hai mắt tối đen như mực, còn tưởng rằng là cắt điện, giãy dụa một chút mới phát hiện là bao tải.

 

Tôi liền biết, toàn thế giới đều không cần tôi, thì vẫn còn bọn buôn người sẽ luôn luôn lựa chọn tôi.

 

Sau khi hít một hơi, tôi ngất đi. 

 

Thuốc mê này khá xịn đó!

 

Sau khi tỉnh dậy, đầu tôi hơi choáng váng cơ thể mềm nhũn. 

 

Khi mở mắt ra tôi nhận ra mình đang ngủ trên giường với tứ chi bị trói chặt bởi dây xích. 

 

Tôi kéo tay phải ra thì thấy dây buộc khá chặt, sợi dây chuyền vàng trông khá đẹp. 

 

Ngay lập tức, một suy đoán táo bạo xuất hiện trong đầu. 

 

Chẳng lẽ thứ này là vàng? 

 

Tôi lập tức trở nên hưng phấn và giơ tay xác định thành phần. 

 

Màu càng đậm thì độ tinh khiết càng cao, màu sắc dây xích này cũng không tệ lắm.

 

Tôi gõ ngón tay một lần nữa, và tiếng ồn rất nặng nề và không giòn.

 

Má ơi, cái dây xích này tám mươi phần trăm là vàng thật, có nghĩa là kẻ bắt cóc con còn rất có tiền, đầu óc còn có chút bệnh.

 

Nhà ai bắt cóc dùng dây xích vàng trói? 

 

Mới vào nghề phải không?

 

Cửa phòng mở ra, tôi quay người lại, một bóng dáng gầy gò tuấn tú bước vào

 

Tôi nheo mắt lại, bình phẩm từ trên xuống dưới, thắt lưng luyện không tệ, ôm khẳng định rất có cảm giác.

 

Mông cũng rất vểnh, càng nhìn nước miếng càng muốn chảy ra.

 

Kết quả người quay người lại, tôi thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.

 

Ha ha, héo rồi.

 

Đây không phải là người yêu cũ truyền thống của tôi sao?

 

Cái này không cho sờ, cái kia không cho hôn, ở cùng một chỗ nhiều năm, gấp đến độ miệng tôi đều phồng lên, cũng không sờ được cái gì.

 

Tôi rất thích anh ta, nhưng có chút không môn đăng hộ đối, anh ta lại có chút thần kinh, không phải tôi mắng anh ta, là thần kinh anh ta thật sự có vấn đề, nên bệnh viện khám.

 

Tôi một bên làm công một bên còn phải chịu đựng anh ta nửa đêm đột nhiên đứng ở bên giường nhìn tôi, thần kinh đều sắp suy yếu, chịu không nổi liền chia tay.

 

Anh chậm rãi đi tới, ngồi ở bên giường, bưng cho tôi một ly nước muốn đút tôi uống.

 

Tôi ngoan ngoãn uống xong, anh thấy tôi vẫn không nói lời nào, đưa tay đem tôi gắt gao ngạt c.h.ế.t ở trong cơ bụng tám múi của anh.

 

Vừa run rẩy nói: “Đừng nghĩ rời xa tôi, Trần Tri Diễn, em không thể đối xử với tôi như vậy.”

 

Tôi vỗ m.ô.n.g anh, thoát khỏi vòng tay anh, điên cuồng hít lấy không khí trong lành. 

 

 Thẩm Đình Ti mắt đỏ hoe, anh ấy bất lực nhìn tôi và thở hổn hển. 

 

Tôi ngước nhìn anh ấy và nói với giọng sửng sốt: “Thẩm Đình Ti, anh đang chơi trò biến thái gì vậy?”

 

Nếu là bộ dạng ngây thơ của anh trước kia, phỏng chừng phải biến thân thành Hồng Hài Nhi ngay tại chỗ.

 

Hiện tại lại mặt không đổi sắc, còn kéo ra một nụ cười ý vị không rõ, cười đến mức tôi sợ dựng cả tóc gáy.

 

Nói xong hôn tôi.

 

“Tôi còn có nhiều thứ em không biết.”

 

Trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ, lúc tôi không có ở đây, có phải anh đăng ký lớp rồi không?

 

Sao lại như vậy?

 

Đêm đó, tôi gặp ác mộng, trong mơ đều là bộ dáng Thẩm Đình Ti đứng bên giường tôi cười âm trầm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.