Bạn trai cũ bị tôi đá giàu lên rồi

Chương 13


Tôi bắt đầu cố gắng làm việc tiết kiệm tiền hơn nữa, thời điểm bận rộn thậm chí còn phải làm ba việc một ngày.

 

Đi sớm về trễ, vừa hay tránh chạm mặt Mạnh Đình Hi.

 

Đương nhiên là tôi cố ý.

 

Bây giờ anh ta là chủ nợ, tôi là con nợ.

 

Ngoài việc trả tiền tôi thật sự không muốn có những tiếp xúc nào khác với anh.

 

Chủ yếu là, mối tình đầu Mạnh Đình Hi này của tôi, dậy thì thành công quá!

  

Mặt đẹp, tay đẹp, eo đẹp, chân đẹp, đẹp trai đến nỗi dù năm đó chia tay trở mặt với nhau quá thể đến thế rồi mà bây giờ thấy anh ta vẫn sẽ rung động như xưa.

 

Có một lần tôi ra phòng bếp rót nước, vừa hay đụng phải Mạnh Đình Hi vừa mới tắm xong còn chưa mặc áo tử tế. Lúc đó tôi uống miếng nước mà đực ra uống hết năm phút vì bận đếm xem anh ta có mấy múi bụng.

 

Đêm ngủ còn mơ thấy nữa.

 

Xấu hổ dã man ấy!

 

Tôi thật sự sợ loại phụ nữ xấu xa như tôi sẽ không khống chế được suy nghĩ đen tối trong lòng, trước khi rời đi còn mơ tưởng hão huyền đi gặm lại ngọn cỏ cũ là anh ta.

 

Vậy nên, cách xa, phải cách thật xa.

 

Công việc hôm nay đã xong lâu rồi nhưng trời còn chưa tối, giờ này chắc là Mạnh Đình Hi vừa mới về đến nhà.

 

Vì để không đụng mặt nhau, tôi bèn ngồi ở công viên nhỏ cách nhà anh ta không xa, trong túi vẫn còn nửa cái bánh bao trưa nay chưa ăn hết, tôi bèn ăn với nước trong bình giữ nhiệt.

 

Trong lòng thầm tính toán, 5 phút nữa sẽ có một đại gia dắt Golden đi dạo, 10 phút sau đó sẽ có một cô gái trẻ tới đây cho chó mèo hoang ăn, 20 phút sau đó bồ câu trong gác chuông sẽ bay ra ngoài báo giờ, 25 phút sau đó đài phun nước ở trung tâm sẽ phun nước, sau đó tôi lại đi bộ quanh công viên hai vòng là có thể về nhà Mạnh Đình Hi.

 

Đáng tiếc là sắc trời không tốt, tôi ngồi chưa được bao lâu thì trời lại rải xuống vài hạt mưa thưa thớt.

 

Tôi vội trốn vào một cái đình cách đó không xa, dùng tay vỗ loạn xạ trên người rồi mới ngồi lên băng ghế đá. Thầm thở dài trong lòng, trời mưa thì sẽ không thấy Golden của đại gia kia nữa, khi tôi đang tự hỏi nên chờ thời gian dài như thế nào thì có một bóng đen tới ngồi xuống bên cạnh tôi.

 

Tôi vừa quay đầu lại thì thấy Mạnh Đình Hi với cặp lông mi ẩm ướt.

 

Miếng bánh bao to trong miệng tôi còn chưa kịp nuốt suýt chút nữa làm tôi nghẹn về chầu ông bà ông vải luôn, may có Mạnh Đình Hi vỗ vỗ lưng tôi mới giúp tôi thở được.

 

“Tôi đang ngắm mưa!”

 

Không đợi Mạnh Đình Hi mở lời tôi đã chột dạ mà lên tiếng trước.

 

Nói xong, tôi lại hối hận vô cùng, sao tôi phải giải thích với anh ta chứ.

 

Mạnh Đình Hi ở bên cạnh lại có vẻ không thèm tiếp lời, anh lấy cái bánh bao từ tay tôi, vô cùng tự nhiên đưa lên miệng ăn, tầm mắt nhìn không trung cứ như người ra ngắm mưa là anh ta vậy.

 

“Đây là bánh bao của tôi mà!”

 

Anh ta không để ý tới tôi.

 

“Anh đói lắm à? Tôi đã nấu cơm cho anh rồi, ở trên bàn ăn ấy.”

 

Mấy ngày sống ở nhà Mạnh Đình Hi, tôi chưa từng quên chuyện nấu cơm cho anh ta sẽ được miễn tiền thuê nhà, vậy nên tôi luôn chuẩn bị chỉn chu cả bữa sáng và bữa tối, chưa từng lười biếng lần nào.

 

“Trông thấy rồi.” Anh nhai bánh bao, giọng nói cũng ung dung thong thả: “Nhưng ăn một mình thì chán lắm.”

 

Nhất thời tôi không biết nên nói gì, chỉ có thể ngô nghê đáp: “Dạo này tôi bận làm quá.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.