Bạn Trai Tôi Là Zombie

Chương 1.1


Bạn trai tôi là trùm cuối biến thái trong một game kinh dị. Giữa đêm khuya thanh vắng, những xúc tu đen kịt của anh quấn lấy tôi đầy mê luyến.

“Ngoan nào.”

Tôi né tránh nụ hôn đầy chiếm hữu của anh.

Trùm cuối cúi đôi mắt u ám xuống, tủi thân cọ cọ vào cổ tôi để lại một dấu hôn đỏ chót: “Không cho hôn thì đừng hòng qua màn.”

 

1

“Chào mừng người chơi đến với phó bản 《Tiệm Tiêu Dao》.”

“Nhiệm vụ: Hoàn thành ba lần hộ tống vật phẩm.”

“Độ khó nhiệm vụ: Cấp SS.”

“Phó bản sắp bắt đầu, xin người chơi chuẩn bị sẵn sàng—”

Giọng nói điện tử lạnh băng biến mất bên tai. Cả tôi và hơn mười người chơi khác đồng thời xuất hiện trong một sân viện cổ kính.

So với lần đầu tiên bước vào game kinh dị với tâm trạng mơ hồ và hoảng sợ, bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lúc này đêm tối mịt mùng.

Trong màn sương mỏng, một cây đại thụ to lớn mọc rễ ngay giữa sân.

Cành cây to khỏe như những móng vuốt sắc nhọn, bao trùm lấy đầu mỗi người, giống như chỉ một giây sau sẽ đ.â.m xuống.

Lòng tôi run lên, đưa tay sờ lên mặt dây chuyền trên cổ, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến.

Trong đầu tôi không khỏi hiện lên gương mặt điển trai, điềm tĩnh của bạn trai tôi – Cố Mặc Trì.

Quái vật đáng sợ đến đâu cũng không bằng bạn trai trùm cuối của tôi. Những xúc tu trải dài ngút trời kia, nếu thực sự lộ ra, còn đáng sợ và ngột ngạt hơn cả cái cây trước mắt này.

Đến trùm cuối tôi còn không sợ, thì cái cây kỳ dị trước mắt này có là gì.

Nghĩ đến đây, ánh mắt tôi trở nên kiên định.

Một người chơi đột nhiên kêu lên.

“Cái quái gì thế? Phó bản cấp SS!”

“Mẹ kiếp, tôi mới qua phó bản cấp A một lần, cấp S còn chưa vào, sao lại ném tôi vào phó bản cấp SS!”

“Phó bản cấp SS ngay cả những đại thần trên bảng xếp hạng cũng chưa chắc đã qua được, tại sao lại chọn tôi vào đây? Những phó bản trước đều là dựa vào đồng đội để sống sót, tôi chỉ là một kẻ ăn hại!”

“Mấy người đang nói gì vậy, phó bản gì, tôi vừa nãy còn ở bờ biển, sao chớp mắt một cái đã đến đây rồi, mau đưa tôi trở về!”

Ở đây lại có người chơi mới.

Tôi có chút bất ngờ.

Vậy mà có người còn xui xẻo hơn tôi, vừa vào đã là phó bản cấp SS.

Các người chơi khác cũng nhìn người đàn ông ở giữa với ánh mắt thương cảm.

Nếu là phó bản bình thường, có lẽ sẽ có người tốt bụng giải thích sơ qua tình huống cho anh ta.

Nhưng trong phó bản cấp SS này, ai cũng lo cho bản thân còn chưa xong.

Người đàn ông kia ban đầu còn đang ngơ ngác, thấy không ai để ý đến mình, trên mặt dần hiện lên vẻ giận dữ.

“Đưa tôi đến đây, là bắt cóc trái phép! Mấy người không trả lời tôi đúng không, được, bây giờ tôi sẽ báo cảnh sát!”

Kết quả là khi anh ta lấy điện thoại ra, lại phát hiện không có tín hiệu, đáy mắt anh ta thoáng qua một tia hoảng sợ. Nhưng vẫn giả vờ như có tín hiệu, giả vờ gọi điện, vừa gọi vừa chạy ra ngoài sân.

“Đừng ra ngoài!” Có người tốt bụng nhắc nhở.

Người đàn ông kia lại run rẩy, chạy càng nhanh hơn.

Nhịp tim tôi đập nhanh hơn, cảm thấy có gì đó không ổn. Bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng xào xạc, là tiếng lá cây xào xạc trong gió. Nhưng lúc này không có gió.

“Động, động rồi!”

Không biết là ai kêu lên.

Cành cây trên đỉnh đầu như một ông lão đang vận động cơ thể, phát ra tiếng kẽo kẹt kỳ dị.

Cành cây càng lúc càng sắc nhọn, lan ra hướng người đàn ông sắp đến cửa sân.

Ngay khi người đàn ông sắp bước ra khỏi sân, có người đã kịp thời kéo anh ta lại. Cành cây hung hăng đ.â.m vào cửa, phát ra tiếng động trầm đục.

Chỉ cần chậm một bước, người đàn ông kia bước thêm một bước nữa, toàn thân sẽ bị đ.â.m thủng.

Trong nháy mắt, không gian trở nên yên tĩnh.

Tôi và những người chơi khác đều lùi lại vài bước, thận trọng quan sát cây đại thụ ở giữa sân.

Người đàn ông c.h.ế.t đi sống lại kia dường như bị rút cạn sức lực, sợ hãi đến mức ngồi sụp xuống đất, lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.

Lúc này, từ sâu trong sân bước ra một con rối giấy đang cười toe toét. Đôi mắt của nó được người ta vẽ rất cẩu thả bằng hai chấm đen.

Nhưng khi nhìn chằm chằm vào người khác, lại giống như có nhãn cầu đang đảo quanh.

“Các vị tiêu sư, đêm đã khuya, nên lên đường với hàng hóa rồi.”

Phó bản lúc này mới chính thức bắt đầu.

Phó bản lần này, thân phận của chúng tôi là tiêu sư phụ trách hộ tống hàng hóa.

Trên đường nguy hiểm trùng trùng, đủ loại yêu ma luôn rình rập. So với việc bảo vệ hàng hóa, có lẽ bản thân chúng tôi – những tiêu sư này mới là thứ mà lũ quái vật muốn ăn thịt hơn.

Những người chơi khác hoặc là im lặng không nói đi lấy hàng hóa của mình, hoặc là thương lượng với những người chơi khác để kết bạn đồng hành.

Nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào con rối giấy kia. Rối giấy ban đầu đang quay lưng về phía tôi, ngay giây tiếp theo, cái đầu được dán bằng giấy đột ngột xoay lại. Đôi mắt đen ngòm như hai hố sâu, nhìn thẳng vào tôi.

Gương mặt của nó được người ta vẽ thành nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh như băng: “Sao ngươi còn chưa hành động?”

Tôi hỏi: “Ai vẽ mắt cho ngươi vậy?”

Hình như chưa từng có ai hỏi như vậy, rối giấy rõ ràng sững người một lúc.

Nó nhìn chằm chằm vào tôi một cách âm trầm: “Ngươi không cần biết.”

Tôi nhìn gương mặt của nó, không hiểu sao lại thấy ngốc nghếch đáng yêu. Còn muốn hỏi tiếp, bên cạnh có một bàn tay vươn ra, kéo tôi sang một bên—Là một cô gái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.