01.
Lúc họp phụ huynh, cả lớp có hai người mẹ được chú ý nhất.
Một là mẹ tôi.
Bởi vì tôi đã đứng đầu toàn trường hai năm rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng rớt hạng.
Các loại giải Olympic, giải diễn thuyết tiếng Anh, giải vật lý lấy đến mức nhũn tay rồi, mỗi lần giáo viên vừa mở miệng khen ngợi cái gì, thế nào cũng nói tới tên tôi đầu tiên.
Phụ huynh cả lớp đều vây quanh mẹ tôi xin học hỏi kinh nghiệm, mẹ tôi bị người người vây xung quanh sắp không trả lời hết được, nụ cười trên mặt gần như kéo tới tận mang tai rồi.
Người còn lại chính là mẹ của Khương Ngọc.
Số lần cô ta trốn học còn nhiều hơn số lần tôi đứng đầu, đổi bạn trai cũng nhiều hơn số giải Olympic của tôi, mỗi ngày mặc quần áo do bản thân cải tiến lại, trang điểm đậm, thành tích thi cử cũng ổn định như tôi, ổn định ở vị trí thứ nhất đếm ngược.
Là học sinh nổi tiếng có vấn đề, mẹ Khương Ngọc gần như là hai ba ngày lại bị gọi đến trường học, tuy rằng để giữ thể diện của bà ta, mỗi lần họp phụ huynh giáo viên sẽ không nhắc tới trước mặt mọi người, nhưng Khương Ngọc thực sự quá nổi tiếng, nên không phụ huynh nào không biết, mọi người tránh mẹ Khương Ngọc còn không kịp.
Trong phạm vi cách bà ta hai mét không có một người, hình thành trạng thái đối lập rõ ràng với mẹ tôi.
Ai cũng nói rồng sinh chín con, chín con khác nhau. Có đôi khi tôi nhìn khuôn mặt có đến tám phần giống tôi của Khương Ngọc, cũng có chút cảm thán.
Bạn nói xem, hai người từ trong một bụng sinh ra, tại sao lại khác biệt lớn đến như vậy?
17 năm trước, mẹ của Khương Ngọc là Trương Diễm Lệ đã sinh đôi ở bệnh viện. Cũng chính là tôi và Khương Ngọc.
Lúc ấy bà nội Khương Ngọc cảm thấy xấu hổ, không nói một câu đã đi.
Bố Khương Ngọc là Khương Đại Minh cũng không vui vẻ lắm, cau mày nói với Trương Diễm Lệ: “Hai đứa con gái ngớ ngẩn, cô ch//ặt đ//ứt gốc rễ nhà họ Trương tôi rồi!”
Trương Diễm Lệ vừa sốt ruột vừa tức, còn chưa kịp nói thì bà nội Khương Ngọc đã quay trở lại.
Bà ta chỉ vào người tôi và Khương Ngọc rồi nói một cách vô cảm: “Nhà chúng ta không cần có hai đứa con gái ngớ ngẩn, phải cho một đứa đi.”
Tôi chính là đứa xui xẻo bị cho đi đó.
Bởi vì ai cũng có thể nhìn ra chênh lệch giữa tôi và Khương Ngọc, bác sĩ nói hai chúng tôi ở trong bụng tranh giành chất dinh dưỡng vô cùng kịch liệt, cô ta trắng trẻo mềm mại, nặng 3.4 kg.
Tôi thì không lớn hơn lon nước giải khát được bao nhiêu, cả người xanh tím, hít vào thì nhiều mà thở ra ít, vừa sinh ra đã phải vào nằm trong lồng ấp.
Bọn họ không chút do dự mà chọn Khương Ngọc, bởi vì ở trong lồng ấp một ngày sẽ tốn tiền một ngày, bọn họ cảm thấy một đứa con gái ngốc hoàn toàn không xứng đáng để tốn nhiều tiền như vậy, nhất định phải mang tôi ra.
Bác sĩ cũng nói rõ ràng, với tình huống của tôi, mang tôi ra chắc chắn sẽ chet. Nhưng bọn họ vẫn kiên trì muốn ôm tôi về nhà, tìm người đổi một khoản phí nuôi dưỡng.
Lúc ấy mẹ tôi là bác sĩ chính đỡ đẻ cho tôi, thấy tôi thật sự đáng thương, không đành lòng trơ mắt nhìn tôi chịu chet, do dự thật lâu rồi trở về thương lượng với bố tôi một chút.
Bố tôi qua đây nhìn tôi một lần, cũng mềm lòng. Cuối cùng ông ấy cắn răng, gõ nhịp, quyết định bỏ 3000 tệ phí nuôi dưỡng để đổi lấy tôi.
Năm đó 3000 tệ cũng không phải là số tiền nhỏ, tiền lương một tháng của hai người bọn họ cũng chỉ có mấy trăm, ba nghìn đồng phải tích góp nhiều năm, một khi chi toàn bộ ra chỉ để đổi lấy một đứa con gái ngốc không biết có thể nuôi sống là tôi không.
Sau đó mẹ tôi nói với tôi, lúc ấy con chỉ có chút xíu như này, bà khoa tay múa chân, cũng không mở mắt, đáng thương rụt lại thành một cục.
Bà thở dài: “Con không biết đâu, mấy ngày đầu con mới về nhà, mẹ và bố con đều không dám ngủ, cách vài phút là phải đi thăm con, con còn chẳng lớn hơn con mèo con bao nhiêu, bọc trong chăn cũng không thấy con đâu.”
Lúc ấy mới đầu ông bà nội ngoại của tôi sống chet không đồng ý, hai người trẻ tuổi chẳng thèm sinh con của mình, lại nhận nuôi một bé gái không biết có nuôi được hay không.
Thời đó kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, một nhà một đứa con, nếu có tôi, nói cách khác bọn họ không thể có con của mình nữa.
Giằng co mấy ngày, bọn họ đến bệnh viện thăm tôi một chuyến. Mẹ tôi vừa khóc vừa chỉ vào tôi: “Nếu con không cần con bé, con bé sẽ chet mất!”
Cuối cùng họ thở dài, vẫn đồng ý. Cả nhà chúng ta đều mềm lòng muốn chet, nhìn không được người khác chịu khổ.
Bố mẹ tôi cho nhà họ Khương 3000 tệ cũng có điều kiện, họ muốn nhà họ Khương viết giấy tay, đời này không thể quay về nhận tôi.
Từ nay về sau c//ắt đ//ứt quan hệ với tôi, coi như không có đứa con này. Khương Đại Minh còn có chút do dự, nhưng con mắt của Trương Diễm Lệ đã nằm hết trên 3000 tệ kia, liều m//ạng đẩy ông ta ra.
Ông bà nội Khương Ngọc cười lạnh một tiếng, trực tiếp để Khương Đại Minh viết giấy tay, còn viết thêm một câu.
Tôi sống hay chet, cũng không được đi tìm nhà ông ta nữa. Đoán chừng là sợ bố mẹ tôi không cần tôi nữa sẽ đưa tôi trở về.
Cứ như vậy, tôi từ con gái của công nhân nhà máy sản xuất giày Khương Đại Minh và bà nội trợ gia đình Trương Diễm Lệ, trở thành con gái của ông chủ quán ăn nhỏ Lục Đống Tài và bác sĩ khoa phụ sản Ngô Hiểu Hoa.
Lúc ấy người xung quanh nhìn thấy tôi không ai không thở dài, khuyên bố mẹ tôi nhanh chóng trả tôi lại cho người ta, một bé gái, còn là bé gái thân thể không tốt, về sau chắc chắn gây vướng víu, nhanh chóng cho tôi đi rồi sinh con của mình mới là đúng đắn.
Bố mẹ tôi đều cười, sau đó ai nói lời này thì lập tức trở mặt với người đó, dần dần cũng không ai nói nữa.
Chỉ có một số vài con người đ//ộc miệng nói chuyện này trước mặt tôi, cho nên từ nhỏ tôi đã biết mình thực ra không phải con ruột của bố mẹ.
Tôi cũng không quan tâm, bố mẹ tôi chỉ có một đứa con là tôi, cũng không khác gì con ruột.
Lời ong tiếng ve của nhà hàng xóm vẫn cứ nói đến lúc tôi lên tiểu học thì dừng lại.
Bởi vì khi tôi học lớp một, hiệu trưởng trực tiếp đến nhà tôi.
Ngay từ đầu bố mẹ tôi còn tưởng rằng tôi ở trường học gây chuyện gì, tinh thần luống cuống, hai người hơn ba mươi tuổi ngồi ở trên sô pha khoanh tay bó gối, nhìn còn giống học sinh tiểu học hơn cả tôi.
Khi đó đều sống ở khu chung cư, con cái hàng xóm cơ bản đều học cùng một trường tiểu học, tất cả mọi người đều biết hiệu trưởng.
Mấy người đều vây quanh cửa nhà tôi hả hê nghe ngóng.
Bố mẹ tôi căng thẳng đến mức mặt mũi trắng bệch, bố tôi xoa tay nhìn hiệu trưởng chằm chằm, thăm dò nói: “Hiệu trưởng Hà, Nam Nam nhà tôi…”
Hiệu trưởng cười khoát tay: “Bố Lục Nam, anh đừng căng thẳng, đứa bé Lục Nam này hiểu chuyện nghe lời, nó không gây chuyện.”
Bố tôi thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cuối cùng cũng nở nụ cười: “Vậy thầy đến đây là?”
Hiệu trưởng tiếp tục nói: “Là như thế này, chúng tôi phát hiện là chương trình học của em Lục Nam học rất nhanh, mấy ngày gần đây đã tiến hành làm một vài bài trắc nghiệm, phát hiện em ấy đã học thông nội dung ba năm tiểu học rồi. Xin hỏi là phụ huynh ở nhà phụ đạo cho em ấy sao?”
Bố mẹ tôi đều ngây người rồi. Mẹ tôi liếc tôi một cái, ngơ ngác nói: “Không có, không có đâu?”
Ánh mắt hiệu trưởng sáng lên, tiếp tục nói: “Vậy em ấy ở nhà chuẩn bị bài tập sao?”
Mẹ tôi càng mê man: “Cũng không có, con bé vừa về nhà đã giúp chúng tôi làm việc nhà, sau đó thì đi ra ngoài chơi, từ trước đến giờ đều chưa từng thấy con bé học.”
Hiệu trưởng trầm ngâm trong chốc lát, cẩn thận nói: “Mẹ Lục Nam, tôi cảm thấy Lục Nam có thể là một thần đồng, tôi đề nghị mọi người có thời gian mang con bé đi đo chỉ số IQ một chút. Bây giờ con bé đã có thể nhảy lớp, mọi người có thể suy nghĩ một chút.”
Hôm đó bố mẹ tôi mơ mơ màng màng màng tiễn hiệu trưởng đi, lúc hiệu trưởng đi, bác gái Vương sát vách còn quay về phía mẹ tôi chê cười: “Con nhỏ bò từ bụng của người khác này đúng là không được, đừng nói là con gái, Tiểu Ngô à, tôi khuyên cô vẫn nên tính toán, nhanh chóng…”
Hiệu trưởng Hà vừa nghe lời này, cau mày nói: “Tôi tới đây là bởi vì đứa bé Lục Nam này có thể là một thần đồng, tôi muốn để bố mẹ Lục Nam mang con bé đi kiểm tra chỉ số IQ, đừng để lỡ đứa nhỏ.”
“Cái gì? Thần đồng ư?”
Bác gái Vương giống như gà bị bóp cổ, phút chốc đã căng thẳng đến mức đỏ mặt nói: “Một đứa bé gái sao có thể là thần đồng chứ, hiệu trưởng Hà, ông tới nhìn ba đứa con trai nhà tôi đi, đều vô cùng thông minh. Chúng mới có thể là thần đồng!”
Hiệu trưởng Hà cười hì hì: “Ba đứa con trai nhà họ Vương đúng không? Da mặt là đúng là đủ dày mà, chẳng qua trước mắt cứ làm một phép tính rồi nói, đứa nhỏ lớn như vậy mà không biết làm phép cộng trừ trong phạm vi mười con số, Lục Nam nhà người ta đã biết cách tính số gà thỏ trong cùng một lồng rồi.”
“Gà nào thỏ nào?” Bác gái Vương ngơ ngác.
Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, vây quanh tôi chỉ chỉ: “Tôi đã nói con gái nhà họ Lục là một đứa bé ngoan, đứa bé mới có chút xíu ba bốn tuổi đã biết trông cửa hàng giúp bố nó, chưa bao giờ gây chuyện phá phách.”
Một người phụ nữ khác hâm mộ nói: “Còn không phải sao, con bé thông minh như vậy, chị Ngô, chị đúng là tốt số!”