Báo Ơn

Chương 3,4


3

Lúc này, bên trong xe chỉ có tôi và Quý Duật.

Nhiệt độ trong xe khiến những ngón tay đang lạnh cóng của tôi dần ấm áp trở lại.

Tôi và Quý Duật không có bất kỳ quan hệ nào.

Đối với họ, tôi chỉ là một món hàng.

Giống như Phó Thời Viễn có thể dễ dàng bán tôi đi, thì Quý Duật cũng có thể dễ dàng mua tôi về.

“Tại sao lại mua tôi?”

Quý Duật không trả lời.

Tâm trí tôi không thể không ngừng suy nghĩ.

Vì tiền của tôi? Rõ ràng là không.

Vì sắc đẹp của tôi? Cũng không có vẻ như vậy.

Chẳng lẽ là để ý đến năng lực làm việc của tôi, muốn tôi về làm việc kiếm tiền cho anh chăng?

Với cái trình độ của tôi, so với những người tài giỏi khác vẫn còn một khoảng cách.

Trong khi suy nghĩ của tôi đang quay cuồng thì Quý Duật đột nhiên bật cười.

Cười rất vui, tôi thậm chí còn nhìn thấy chiếc răng năng nhỏ ẩn giấu sâu bên trong của anh.

“Đừng căng thẳng, tôi không định làm gì em đâu.”

Tôi không hiểu.

Quý Duật vươn vai: “Cuộc đời dài lắm, những việc nhàm chán thì nhiều, việc thú vị thì ít. Tôi chỉ bỏ tiền ra mua vui thôi.”

Tiếp đó, anh cười toe toét với tôi: “Thấy em khá buồn cười, để bên người cũng vui vẻ.”

Tôi: ?

Quả nhiên, khi về đến nơi, Quý Duật sắp xếp tôi ở căn phòng trong cùng trên tầng hai. Sau đó, không để ý đến tôi nữa mà tự mình về phòng ngủ.

Tôi cẩn thận xem xét một lúc lâu, mới xác nhận căn phòng này không có gì bất thường.

Vì chạy ra ngoài quá vội vàng, tôi đã để quên điện thoại ở nhà họ Phó.

Bây giờ tôi không còn can đảm đối mặt với Phó Thời Viễn nữa, nên đành quyết định im lìm, định bụng ngày mai sẽ quay lại lấy.

Mơ mơ màng màng, tôi thật sự ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ bao lâu, mà tôi luôn cảm thấy không yên.

Mở mắt ra, đối diện ngay với một khuôn mặt đẹp trai phóng đại, đã dọa tôi suýt hét lên.

Quý Duật ngồi bên cạnh giường tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Quý tổng?”

Quý Duật mặc đồ ngủ, trên đầu còn có một lọn tóc dựng đứng, trông khác hẳn vẻ sắc sảo thường ngày mà tôi thấy.

Anh ngáp: “Không ngủ được, kể cho tôi nghe một câu chuyện cười đi.”

Tôi nghĩ mình nghe nhầm: “Hả?”

Quý Duật nhíu mày: “Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi bỏ tiền là để mua vui, kể một câu chuyện cười đi.”

Tôi hoang mang.

Quý Duật chắc sẽ không có bệnh nặng gì đó chứ!

4

Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy thì Quý Duật đã đi rồi.

Thấy tôi xuống, dì giúp việc trong nhà chạy tới hỏi tôi bữa sáng muốn ăn món gì.

Tôi vội vàng xua tay từ chối.

Từ nhỏ tôi đã quen bị người khác sai bảo, giờ đột nhiên có người đối xử khách sáo với tôi, tôi còn chưa quen lắm.

Hôm nay tôi định quay lại nhà họ Phó một chuyến.

Chưa kể đến chuyện bông đùa giữa Quý Duật và Phó Thời Viễn, chỉ riêng chuyện tối qua cũng đủ để tôi không thể tiếp tục ở lại nhà họ Phó nữa.

Tôi đã nói trước với cô bạn thân Trần Yểu rằng, mấy ngày này định nhờ cô ấy cho tôi ở lại vài đêm.

Nghe tôi nói muốn rời khỏi nhà họ Phó, cô ấy vui mừng đến mức suýt hét lên: “Bé nha hoàn, cuối cùng cậu cũng chịu trở về xã hội thực tế, làm nữ chính của đời mình rồi à?”

Bé nha hoàn, là biệt danh mà mấy người bạn thân gọi tôi, họ luôn bất mãn việc tôi ở lại bên cạnh Phó Thời Viễn.

Mãi đến gần 10 giờ, tôi mới trở về nhà họ Phó.

Không ngờ vừa mở cửa đã thấy Phó Thời Viễn đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa.

Chiếc áo sơ mi trên người hắn nhăn nhúm, vẻ mặt có chút tiều tụy, như thể đã thức cả đêm.

Mà trên bàn trà là chiếc điện thoại của tôi.

Lòng tôi chùng xuống, bỗng nhiên không biết nên nói gì.

Lướt qua hắn, tôi đi lên để thu dọn đồ đạc, bỗng Phó Thời Viễn lên tiếng trước: “Tôi hối hận rồi.”

Bước chân tôi dừng lại.

Giọng Phó Thời Viễn có chút bực bội: “Tôi không bán nữa, cô tiếp tục ở đây đi.”

Thật buồn cười.

Hắn nói bán là bán, nói không bán là không bán.

Tôi đã ký hợp đồng bán thân với nhà họ Phó sao?

Tôi không lên tiếng, tiếp tục bước lên.

Phó Thời Viễn đứng lên: “Tôi không cho cô đi, cô còn chưa trả hết ân tình nhà họ Phó, phải tiếp tục ở lại.”

Chỉ vì cái gông cùm này, mà tôi đã ở lại nhà họ Phó 24 năm.

Tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa, nhìn thẳng vào hắn.

“Phó Thời Viễn, tôi chưa từng làm gì sai cả. Là bố mẹ tôi nợ ơn nhà họ Phó, không phải tôi. Hơn nữa, nếu để tôi báo ơn, thì cũng nên là mẹ Phó, không đến lượt anh đâu.”

Tôi hít một hơi sâu: “Tôi đã ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy mà không rời đi, tôi không tin anh không biết lý do thực sự.”

Nói xong, tôi bước lên lầu, đóng sầm cửa phòng mình lại.

Tôi đã từng thích Phó Thời Viễn.

Khi còn nhỏ, hắn không được mạnh khỏe, thấp hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa.

Ngược lại, tôi là đứa con nhà nghèo dễ nuôi, vừa béo vừa khỏe.

Mẹ tôi bảo tôi chăm sóc hắn.

Thuở ấy hắn rất đáng yêu, nhỏ nhắn suốt ngày lẽo đẽo sau lưng tôi.

Nhớ hồi còn học tiểu học, yo-yo trở thành một cơn sốt.

Mẹ tôi không chịu mua cho tôi, chính Phó Thời Viễn đã tiết kiệm tiền tiêu vặt, mua cho tôi một cái rất đắt, khiến tôi trở thành tâm điểm chú ý của lớp.

Mọi chuyện bắt đầu thay đổi từ khi nào nhỉ?

Chắc là sau khi lên cấp hai, tôi và Phó Thời Viễn dần trở nên xa cách.

Hắn còn liên kết với các bạn trong lớp cô lập tôi, song mỗi khi tôi thực sự bị bắt nạt, hắn lại dẫn người đến cứu tôi.

Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Hành hạ lẫn nhau.

Và bây giờ, khi Phó Thời Viễn nói muốn bán tôi đi, cuối cùng tôi cũng mệt mỏi.

Sau bao nhiêu năm dây dưa, tôi nghĩ đã đến lúc kết thúc rồi.

Xuống lầu, Phó Thời Viễn đã điều chỉnh lại biểu cảm.

Miệng ngậm điếu thuốc, đôi chân dài vắt chéo ngồi trên sofa.

“Đinh Ninh, bây giờ cô nhận lỗi vẫn còn kịp.”

Tôi không dừng bước.

Hắn rít một hơi thuốc: “Lần này cô mà đi, sau này đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Phó nữa.”

Tôi quay đầu nhìn hắn một cái thật sâu, cuối cùng đóng cửa thật mạnh.

Cùng lúc đóng lại, còn có tuổi thanh xuân hơn 20 năm của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.