*Góc nhìn của Dương Thanh Thanh (3)
Tôi nằm trong lòng chị ấy, nhẹ nhàng chớp mắt, nhưng vẫn không thể kiềm chế được những giọt nước mắt rơi xuống.
Cuối cùng tôi không còn chống đỡ nổi, khóc nức nở.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng,
Lời chúc chân thành nhất trong đời tôi,
Lại đến từ Tống Thính Linh.
Sau hôm đó, tôi còn chưa kịp nghĩ đến việc bắt đầu lại,
Thì bệnh tình đã cuốn lấy tôi, tôi nhìn tờ chẩn đoán, ngồi trong bệnh viện cả buổi chiều.
Tôi đã không còn nhớ buổi chiều đó tôi đã nghĩ gì, chỉ là khi ra khỏi bệnh viện, tôi đột nhiên cảm thấy mình nên làm gì đó.
Là vì Tống Thính Linh sao,
Hay vì bản thân tôi,
Hay vì bắt đầu lại?
“Tôi không biết, nhưng cho đến bây giờ khi nhìn thấy anh, tôi vẫn không hối hận, tôi vẫn nghĩ rằng, Trình Duyên, anh xứng đáng có kết cục giống như tôi.”
Tôi nói bao lâu, thì Trình Duyên cũng nghe bấy lâu, cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, mỗi người ôm một tâm trạng khác nhau.
Sau hôm đó, Trình Duyên xuất viện.
Nghe bác sĩ nói, anh ấy về nhà điều trị.
Tôi đứng ở cửa sổ bệnh viện nhìn ra xa, tôi vẫn không biết anh ấy đang nghĩ gì, thôi, cũng không còn quan trọng nữa, dù sao chúng tôi cũng đều có thể bắt đầu lại.
Kiếp sau, hãy làm một người giống như Tống Thính Linh.
Không biết Tống Thính Linh thế nào rồi, em bé của chị ấy bây giờ chắc đã hình thành rồi nhỉ, chị ấy vốn như một đứa trẻ, không biết có chuẩn bị sẵn sàng để làm mẹ chưa.
Sau đó, tôi luôn tìm người nghe ngóng về chuyện của Tống Thính Linh, nghe nói con của chị ấy đã chào đời, là một bé trai rất dễ thương, chị ấy đã tìm được một người cha mới cho đứa bé, nghe nói người đó đối xử với chị ấy rất tốt.
Nghe vậy tôi rất vui, hàng ngày đều cầu nguyện cho chị ấy lần này không gặp phải người đàn ông tồi tệ nữa.
Không biết một người xấu xa như tôi cầu nguyện có linh không.
——
Haiz, gần đây tôi hay bị chảy m.á.u cam.
Phiền c.h.ế.t đi được.
Mỗi đêm đều bị đau đến tỉnh giấc, còn phải làm phiền chị y tá, lần sau nhất định phải cố chịu đựng đến ban ngày mới gọi chị ấy, nếu làm chị ấy tức giận, chị ấy sẽ không giúp tôi nghe ngóng về Tống Thính Linh nữa.
Tôi vẫn muốn biết người đàn ông mới mà chị ấy quen có phải là người tồi tệ không, chị ấy quá ngây thơ, thật sợ chị ấy lại bị lừa.
Không biết chị ấy có biết tin Trình Duyên tự sát không.
Haiz, hy vọng chị ấy không biết.
Đừng để thằng ch.ó đó quấy rầy cuộc sống của chị ấy nữa.
Để chị ấy sống vui vẻ đi, chị ấy đáng được sống như vậy.
——
Haiz,
Thật khó chịu, thật khó chịu quá, bệnh này sao lại kéo đến cho tôi nhiều bệnh như vậy.
Mỗi ngày đều khó khăn như thế này.
Tôi có thể chịu đựng đến ngày Tống Thính Linh kết hôn không nhỉ!
——
Tốt quá, tuyệt vời.
Tống Thính Linh kết hôn rồi, tôi đã thay chị ấy xem xét kỹ, chàng trai này thực sự tốt, tôi nói với chị y tá, chị y tá còn khen tôi nhìn người chuẩn.
Sao lại không chuẩn được, suốt hai mươi ba năm qua tôi toàn gặp phải những thằng đàn ông tồi, đôi mắt này của tôi, chọn đàn ông tồi là chuẩn lắm đấy.
Chị y tá còn hỏi tôi quan tâm chị ấy như vậy, có muốn đi gặp chị ấy không.
Tôi suy nghĩ một chút, vẫn là thôi đi, chị ấy ghét tôi c.h.ế.t đi được, tôi không nên đi làm chị ấy ghê tởm nữa.
Kiếp sau đi, kiếp sau lại làm bạn với chị ấy, dù sao tôi cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Không biết sau khi tôi chết, Tống Thính Linh nghe được có buồn trong một khắc nào không nhỉ?
——
Cuối cùng tôi không kiềm chế được mà gửi một tin nhắn cho Tống Thính Linh.
Chắc chị ấy thấy tin nhắn của tôi sẽ phiền c.h.ế.t mất.
Cuộc sống yên tĩnh bấy lâu, tôi lại đến làm phiền chị ấy.
Haiz, thôi kệ, dù sao đây cũng là tin nhắn cuối cùng tôi gửi cho chị ấy, nếu không tôi chẳng còn ai để gửi nữa, nghĩ kỹ lại, khi tôi c.h.ế.t chẳng có ai buồn cả, trong cuộc đời này, người bạn duy nhất của tôi cũng chỉ có Tống Thính Linh.
Tôi thực sự sợ kiếp sau không có bạn bè.
Chị ấy có đồng ý cho tôi một cơ hội, để kiếp sau làm bạn với chị ấy không?
Tôi đã hứa với chị ấy, kiếp sau tôi nhất định sẽ làm người tốt.
Ôi,
Hình như chị ấy đã trả lời tin nhắn của tôi.
Nhưng tôi không còn sức để xem nữa, điện thoại di động từ trong tay tôi rơi xuống đất, tôi không thể cử động.
Thậm chí thở cũng khó khăn.
Ý thức cũng mơ hồ theo.
Thôi kệ,
Không xem nữa.
Tôi coi như chị ấy đã đồng ý.
Kiếp sau, hãy làm bạn tốt nhé.
Nếu chị ấy không muốn,
Thì tôi sẽ…
Cầu xin chị ấy vậy.