7
Bụng của Tống Thính Linh càng ngày càng rõ rệt, em ấy nói mỗi ngày đều có thể cảm nhận được bé con đang chuyển động, tôi cười nhìn bụng em ấy, không biết liệu tôi có thể nhìn thấy dáng vẻ của bé con khi chào đời không.
Gần đây, Tống Thính Linh nôn nghén ít hơn, khẩu vị cũng ngày càng tốt hơn. Thỉnh thoảng em ấy mang cho tôi những món ăn do em ấy nấu, nhưng em ấy lại ăn mất hơn một nửa.
Tôi nhìn em ấy cúi đầu ăn, giả vờ như không có khẩu vị và nhường hết cho em ấy.
Người sắp c.h.ế.t còn tranh đồ ăn với người sống làm gì?
Tống Thính Linh nhìn tôi không ăn, nói thế nào cũng không tin: “Anh lừa em, có phải anh sợ em ăn không đủ không?”
“Không lừa em đâu…”
Tôi dừng lại, nghe tiếng bụng kêu, trong lòng như bị thứ gì đó chặn lại.
Hóa ra, việc lừa em ấy đã trở thành thói quen của tôi.
Ngay cả việc tôi bị bệnh, tôi cũng phải nói dối là do lỡ dùng khăn tắm ở khách sạn.
Haiz,
Thôi,
Thời gian tôi lừa em ấy cũng không còn nhiều, về sau muốn lừa em ấy cũng không lừa được.
Đôi lúc, tôi nổi hứng lên, muốn cầm quyển truyện cổ tích kể chuyện cho đứa bé trong bụng nghe, lúc Tống Thính Linh mới mang thai, thật lòng mà nói tôi không có cảm giác làm cha mãnh liệt lắm.
Lúc đó chỉ cảm thấy rất tự nhiên, tự nhiên như ăn cơm bữa vậy.
Vì vậy, trong suốt thời gian đó tôi rất ít khi thể hiện tình cảm với sinh linh nhỏ bé này.
Nhưng khi tôi cầm quyển truyện đọc xong trang đầu tiên, ngẩng đầu lên nhìn thấy Tống Thính Linh đã ngủ say, tay vẫn giữ nguyên động tác vuốt ve, khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm nhận được mình có một gia đình.
Từ nhỏ tôi đã không có cha mẹ, người duy nhất trên thế giới này quan tâm đến tôi có lẽ chỉ có Tống Thính Linh, mà trong bụng của em ấy là người duy nhất có cùng huyết thống với tôi.
Quyển truyện trong tay tôi không biết từ lúc nào đã buông lỏng và khép lại, mà bàn tay vốn đang đặt trên trang sách giờ đây lại đang vuốt ve mái tóc tán loạn của vợ tôi, nhìn cảnh ấy, nước mắt tôi như muốn cạn khô.
Tôi thật sự rất muốn sống, thật sự rất muốn sống tiếp.
Trời cao liệu có nghe thấy không?
Van xin ông, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi, tôi sẽ dùng cả phần đời còn lại để bù đắp cho mẹ con họ, xin người đừng để tôi rời xa họ, tôi không muốn chết, tôi thực sự không muốn chết…