1.
Ngày hôm nay, tôi theo thói cũ đến trung tâm thương mại shopping, nhưng lúc thanh toán không hiểu sao thẻ của tôi lại không quẹt được.
Tôi vội vã gọi điện cho ba tôi: “Ba, sao thẻ con lại không quẹt được nữa? Dạo gần đây con ngoan ngoãn lắm mà, cũng đâu có chọc tức Thái phu nhân nhà ba đâu chứ.”
Thái phu nhân là người mẹ mến thương của tôi, chỉ cần tôi nói một lời không hợp ý bà là bà ấy lại khóa thẻ tôi. Dù sao người ta cũng là nóc nhà, phận cột nhà sàn nhà như chúng tôi không dám không cúi đầu, vì để bảo vệ chút tiền tiêu vặt của mình, tôi không còn cách nào khác ngoài thành thật mà sống.
“Từ Từ, nhà mình phá sản rồi con.”
“Hả? Ba lại cứ thích nói đùa rồi.” – Tôi không tin lời ông ấy nói, nhà tôi dù không phải trâm anh thế phiệt, giàu sang quyền thế gì, nhưng dù sao cũng được xem là người có địa vị trong cái thành phố này mà.
“Về nhà sớm chút đi con.”
Giọng điệu của ba nghiêm túc đến lạ, không giống ngày thường chút nào. Giờ thì tôi cũng có chút tin chuyện nhà tôi phá sản rồi.
Nhưng mà năm nay đâu phải năm hạn của tôi, sao mọi chuyện đến bất ngờ vậy?
Tôi từ từ nhớ lại, mấy ngày nay, ba hình như chưa từng về nhà, mẹ thì lo lắng đến tiều tụy luôn rồi.
Lòng bàn tay tôi bắt đầu túa mồ hôi ra, tôi chào cô nhân viên thu ngân rồi bước nhanh về phía hầm để xe.
Chờ tới lúc tôi về đến nhà, ba mẹ đang ngồi trong phòng khách, không khí có chút căng thẳng.
Nhà tôi trống trải hơn bình thường rất nhiều, quản gia và bảo mẫu đều không ở đây.
“Từ Từ, con ngồi xuống đây đi.”
Ba gọi tôi lại, tôi đến bên cạnh hai người họ rồi ngồi xuống.
Ba tôi xoa xoa tay, đắn đo một lúc rồi mới nói: “Từ Từ, mấy ngày nay ba đã cố gắng lắm rồi, nhưng đối phương khó đối phó quá, mất cả chì lẫn chài, ba thực sự không chống đỡ nổi nữa.”
“Nhà mình… phá sản thật rồi con.”
Rõ ràng là hôm nay trước khi ra ngoài, tôi còn đang suy nghĩ xem hôm nay sẽ mua cái gì.
Mới qua chưa đến nửa ngày, tôi đã nghe tin nhà mình phá sản rồi.
Tôi chỉ hận sao mình không tranh thủ mua thêm ít đồ sớm hơn chút huhuhu!
À lộn, tôi chỉ hận sao mình không tiết kiệm thêm chút tiền huhuhuhu!
Chuyện gấp bây giờ là phải nhanh chóng kiếm ra tiền, biết đâu kịp thì chuyện nhà tôi còn có thể cứu vãn chút ít.
2.
Quá là buồn, nhiều tiền như vậy biết đi đâu mà kiếm bây giờ.
Hai ngày nay, tôi nhốt mình trong phòng liên tục suy nghĩ về việc kiếm đủ tiền cho ba tôi vực lại công ty.
Tôi vẽ tranh không tệ lắm, giờ mà bắt đầu bán tranh thì chắc là cũng kiếm được chút tiền, nhưng mà chỉ dựa vào chút tiền đó thì không biết tích góp bao giờ cho đủ.
Trải qua một thời gian dài đằng đẵng suy đi tính lại, tôi nhận ra việc nhẹ lương cao thu lời nhanh chóng được tuyển tập hẳn hoi trong một cuốn sách, tên là “Luật hình sự”.
Thằng ngu cũng biết, cách này không dùng được.
Đang lúc tôi hết sức rầu rĩ, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Từ Từ, Từ Từ, mở cửa đi, tôi biết cậu có nhà mà.”
Ngoài cửa vang lên tiếng cậu trúc mã của tôi. Nhà không thuê nổi quản gia nữa, tôi chỉ có thể tự thân vận động, đi ra mở cửa.
“Đừng có kêu nữa, phiền muốn chết.”
“Hôm nay tôi tới trung tâm thương mại, nghe nói thẻ của cậu không quẹt được, đồ cũng chưa kịp mua đã rời đi, tôi mua về đây hết cho cậu rồi này.”
Mắt tôi sáng lên, nhưng vừa nghĩ đến cảnh ngộ của nhà mình bây giờ, tôi lại không vui nổi. Đổi mấy cái này thành tiền cho tôi có phải hơn không…
“Vu Từ, nghĩ cái gì mà đần ra luôn vậy? Mấy cái này nặng lắm, để tôi vào trong trước đi.”
Tôi nghiêng người cho cậu ấy bước vào, nhìn theo bóng lưng của cậu ấy, trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ táo bạo.
Nếu như giờ tôi bắt cóc cậu ấy, dựa vào khả năng tài chính của nhà cậu ấy, có đòi chút chút tiền chuộc chắc cũng không quá đáng quá đâu ha.
Dù sao thì Giang Dư An cũng là con trai duy nhất nhà họ Giang, công việc kinh doanh của họ không tệ lắm, trong nhà nhiều nhất không phải không khí mà là tiền.
Giang Dư An đương nhiên không biết tôi đang nghĩ gì trong đầu, cậu ấy chỉ chú tâm xách bao lớn bao nhỏ đi vào trong.
Tôi đóng cửa lại, theo Giang Dư An vào phòng khách.