Bất Kiến Cố Nhân Bất Kiến Quân

Chương 3


Ta nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc, khúm núm nói: “Nô tỳ không dám.”

 

“Hay cho câu không dám.”

 

Hắn như là bị chọc giận, cúi đầu, từng chút từng chút một đến gần ta.

 

Hô hấp nóng rực quấn quýt, có lòng bàn tay ấm áp đè ở sau đầu ta.

 

Lý Kính Trạch giọng nói khàn khàn: “Ngươi không phải là trở về trèo cao sao? Tới, quỳ xuống, lấy lòng ta.”

 

Đôi môi mềm mại lướt qua bên môi ta, giống như một nụ hôn ái muội.

 

Ta ngây ngốc nhìn hắn.

 

Cùng Lý Kính Trạch lần đầu tiên tiếp xúc, là ở rất nhiều năm trước.

 

Rõ ràng là tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của hắn, lại bị Lục hoàng tử người ta đùa cợt, ép hắn uống rượu.

 

Là ta chắn trước mặt hắn, đem một vò rượu lưu hà uống hết sạch sẽ.

 

Lại không ngờ, rượu bị bỏ thuốc.

 

Đêm đó, men rượu cùng dược hiệu cùng nhau dâng lên, ta toàn thân nóng hừng hực, nắm chặt chăn, ở trên giường lăn lộn không ngủ được.

 

Lý Kính Trạch cứu ta.

 

Hắn đè mắt cá chân ta loạn đá, run rẩy, cúi người xuống.

 

Ánh trăng dệt thành sợi tơ, triền miên dính liền rơi vào trong đáy mắt ta.

 

Bởi vì ngậm lấy đồ vật, thanh âm của hắn có chút mơ hồ không rõ: “Đừng sợ, A Cửu, ta hầu hạ nàng…”

 

Là Lý Kính Trạch như vậy, hiện tại lại khinh bạc đến cực điểm nhéo cằm ta, cười nhạo một tiếng:

 

“Ngươi đã muốn trở về trèo cao, ngay cả bản lĩnh hầu hạ nam nhân đều không học sao?”

 

“Hay là, không muốn dùng ở trên người trẫm?”

 

Trong lòng dấy lên bi thương như sóng biển thôn phệ, ta hung hăng đẩy hắn ra, thở hổn hển hỏi: “Lý Kính Trạch, rốt cuộc chàng muốn ta làm cái gì?”

 

Im lặng một lát.

 

Hắn vuốt phẳng vạt áo hơi nhăn, giễu cợt nhìn ta:

 

“Tiện nô, ngươi có phải đã quên, ngươi là nữ nô thân phận thấp hèn nhất trong cung?”

 

4

 

Ta giẫm lên tuyết đọng đầy đất, mơ mơ màng màng đi đến Phượng Tảo cung.

 

Yến Ninh Vãn khoác áo choàng da tuyết hồ, lười biếng dựa vào bên giường, trên vai trần đầy dấu vết ái muội.

 

Thấy ta tiến vào, nàng cười khẽ một tiếng:

 

“Quả nhiên là ngươi biết giả bộ đáng thương, như thế nào lúc trước có thể quỳ gối trước Thái Y Viện ba ngày ba đêm, hiện tại ngược lại một đêm đều không chịu đựng nổi.”

 

“Cố ý ngất xỉu trước mặt hoàng thượng, chẳng lẽ còn trông cậy vào hắn giống như trước kia thiên vị ngươi sao?”

 

Lý Kính Trạch hiện tại, tự nhiên sẽ không còn thiên vị ta.

 

Ta nhìn chằm chằm Yến Ninh Vãn trước mặt, giật giật khóe môi:

 

“Thì ra ngươi còn nhớ rõ, người quỳ gối trước Thái Y Viện ba ngày ba đêm, là ta, không phải ngươi.”

 

“Yến Ninh Vãn, ngươi mạo nhận công lao của ta, không sợ ngày sau gặp báo ứng sao?”

 

“To gan!”

 

Có ma ma quát lớn một tiếng, một cước đá vào khuỷu chân ta, buộc ta quỳ rạp xuống đất.

 

Yến Ninh Vãn thưởng thức cây trâm cài tóc Đông Châu trong tay, ôn nhu cười nói: “Vậy thì như thế nào? Hoàng thượng tin ta, không tin ngươi.”

 

Ta nhắm mắt lại, nói không ra lời.

 

Đúng vậy.

 

Lý Kính Trạch không tin ta.

 

Sáu năm sớm chiều ở chung, hắn không chịu tin tưởng ta.

 

Thấy ta thống khổ, nàng ta sảng khoái cười ra tiếng: “Tiện nô, đây là ngươi đáng đời.”

 

Lý Kính Trạch đăng cơ không lâu, bận rộn việc triều chính, không thể ngày nào cũng đến thăm Yến Ninh Vãn.

 

Cho nên nàng ta nghĩ mọi cách, lấy việc tra tấn ta làm niềm vui.

 

“Lúc trước hoàng thượng tặng hoa tai bằng bạc, không biết rơi ở Ngự Hoa Viên chỗ nào rồi.”

 

“Tiện nô đi thay bổn cung tìm xem.”

 

Bên ngoài trời đông giá rét, trên cành mai đỏ còn treo sợi băng nhỏ.

 

Ta áo quần đơn bạc, quỳ gối trong lớp tuyết dày, dùng đầu gối bò lên, từng tấc từng tấc sờ soạng về phía trước.

 

Ngón tay đông cứng đỏ bừng, đau đớn thấu xương càng ngày càng kịch liệt, lại nửa khắc cũng không dám dừng lại.

 

Cung nhân qua lại, đều là ánh mắt xem kịch vui.

 

Hoa tai bằng bạc rẻ mạt nhất, nàng ta tùy tiện lấy ra một cái trong hộp trang sức, giá trị đều phải hơn vạn lần.

 

Ai cũng biết, đây chẳng qua là cái cớ nàng ta gây khó dễ ta.

 

Không biết qua bao lâu, một đôi giày thêu kim tuyến màu đen bỗng nhiên giẫm lên tuyết, dừng lại trước mặt ta.

 

Thân thể bị đông cứng sau, ngay cả suy nghĩ cũng trì trệ.

 

Ta chậm rãi ngẩng lên, nhìn thấy thần sắc hơi nhíu mày của Lý Kính Trạch.

 

Hắn hỏi: “Ngươi vì sao lại ở đây?”

 

Chưa đợi ta trả lời, cung nhân bên cạnh Yến Ninh Vãn phái đến giám thị ta vội vàng mở miệng:

 

“Lúc trước hoa tai hoàng thượng tặng cho nương nương không thấy đâu, cho nên bảo tiện nô tới giúp tìm một chút.”

 

Nàng ta có chút bất an nhìn Lý Kính Trạch, dường như sợ hắn nổi giận.

 

Lý Kính Trạch lại vén vạt áo lên, thản nhiên nói: “Đã là mệnh lệnh của hoàng hậu, không tìm thấy thì không cần trở về phòng.”

 

Hắn không chút do dự cất bước rời đi.

 

Ta chế.t lặng cúi đầu, tiếp tục quỳ gối bò về phía trước.

 

Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, rốt cuộc ta cũng tìm thấy chiếc hoa tai bằng bạc Yến Ninh Vãn đánh rơi ở một đống tuyết hẻo lánh ven hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.