Bảy Năm Đợi Chờ Vô Nghĩa

Chương 1


(1)

Để sự tình không bại lộ, ta được lệnh đứng ngoài sân, trông chừng cho Lâm Viễn An và Giang Nguyệt Nhi.

“Phương Ngọc vô tâm vô phế, chuyện từ hôn nàng ấy cũng chỉ khổ sở mấy ngày. Nàng đừng lo lắng, kẻo tổn thương tinh thần.”

Mùa xuân gió vẫn còn chút lạnh, ta không hề hay biết, nhưng lại bị giọng nói cố ý hạ thấp của Lâm Viễn An làm cho rùng mình.

Lâm Viễn An là con trai độc nhất của Tĩnh vương điện hạ, tương lai hắn nhất định sẽ kế thừa vương vị, cho nên ngày ngày bận rộn.

Quen nhau đã bảy năm, ta chưa bao giờ làm phiền hắn vì những chuyện vặt vãnh.

Lần duy nhất là vì mẫu thân ta bị bệnh.

Tĩnh phi vốn yếu đuối nên Lâm Viễn An bẩm sinh đã ốm yếu nhiều bệnh, phải nhờ đến thuốc thang mới đỡ được, vì thế vương phủ đã thu thập rất nhiều dược liệu quý hiếm.

Mẫu thân ta lúc sinh muội muội bị băng huyết, cần nhân sâm để cầm hơi.

Đúng lúc năm đó có tuyết lớn, cổng thành bị giới nghiêm, trong thành lại không có dược liệu nhân sâm.

Lòng ta tan nát, đành phải tự mình chạy tới vương phủ xin thuốc.

Các ma ma trong Vương phủ đã hứa sẽ bẩm báo với Tĩnh vương, Lâm Viễn An từ bên ngoài trở về Vương phủ nhìn thấy ta, liền lạnh mặt muốn sai hạ nhân đuổi ta đi.

Ta biết hắn nhất định rất chán ghét ta, cho rằng ta đang lấy sinh mệnh mẫu thân ra làm trò đùa, muốn lấy lòng hắn.

Bởi vì mẫu thân là thê tử duy nhất của phụ thân, ta lại là đứa con duy nhất của phụ thân, mà phụ thân lại nổi danh là người tốt.

Mẫu thân ta thật sự sắp chết, sao có thể để cho một đứa bé như ta chạy dưới tuyết đi xin thuốc?

Việc gấp khó nói rõ nên ta đành quỳ xuống trước mặt hắn, cầu xin hắn cho ta mượn một phần dược liệu cầm máu, xong việc ta nhất định trả lại cho hắn.

Hắn đã nói gì? Ta cũng quên mất rồi.

Nhân sâm không xin được, mẫu thân và muội muội đều qua đời.

Thật lạ là trước linh đường ta lại cảm thấy nhẹ lòng, không rơi nửa giọt nước mắt.

Lâm Viễn An đến phúng viếng, nhìn chằm chằm vào ta một lúc lâu rồi cười lạnh: “Đúng là người vô tâm vô phế.”

Nỗi đau của ký ức còn dữ dội hơn cả gió xuân, điên cuồng quét qua thân thể, khiến tim ta đau nhói.

Mẫu thân mất được ba năm, ta đứng bên ngoài bức tường gạch xanh mà nước mắt giàn giụa.

Người vô tâm vô phế không phải ta.

2

Hai người sóng đôi bước ra, Lâm Viễn An là người đầu tiên nhìn thấy nước mắt trên mặt ta, hắn sửng sốt một lúc rồi đột nhiên mỉm cười.

Khi hắn cười, đôi mắt sẽ cong thành hình bán nguyệt, nếu trong đôi mắt trong veo đó không có sự mỉa mai sẽ đẹp hơn nhiều.

“Phương Ngọc, thật thú vị, nàng có thể khóc sao?”

Lâm Viễn An vốn là như vậy, nếu không giễu cợt ta vài câu, sẽ không cam tâm.

Giang Nguyệt Nhi tỏ ra bối rối, cũng không dám nhìn ta.

Cô ấy là người bạn tốt duy nhất của ta, những năm gần đây ta sống như thế nào, cô ấy hiểu rõ hơn ai hết.

Im lặng một láy, Giang Nguyệt Nhi vươn tay kéo ống tay áo Lâm Viễn An.

Lâm Viễn An thích sạch sẽ, hắn chưa từng để ai chạm vào mình.

Ngày hôm đó lúc xin thuốc, ta chạm vào góc áo của hắn, hắn liền nhìn ta bằng ánh mắt ghê tởm, cả đời ta cũng không quên được.

“Lâm ca ca, huynh thật sự muốn cưới muội sao?” Cô ấy cắn môi, xấu hổ lắc lắc ống tay áo.

Lâm Viễn An nắm lấy bàn tay đang nắm ống tay áo mình, đầu ngón tay cọ cọ vào mu bàn tay cô ấy, như muốn an ủi.

“Kiệu lớn tám người khiêng, cưới hỏi đàng hoàng.”

Ta nắm góc áo choàng trong tay, cổ họng như bị nhét đầy cát, hít thở thôi cũng thấy đau.

So với nỗi đau thấu tim, bóng dáng Lâm Viễn An giờ phút này đã đi xa càng khiến ta thêm mất mát.

Ta thích Lâm Viễn An bảy năm rồi, ta thích hắn ở điểm nào chứ?

Năm đó khi ta bị rơi xuống sông, hắn không nhận quen biết ta, nhưng vẫn mạo hiểm liều c.h.ế.t để vớt ta từ dưới nước lên.

Để an ủi ta. hắn đã tặng ta một cây sáo xương.

Hắn còn hứa với ta. Nếu sau này ta không còn nơi nào để đi, có thể mang cây sáo xương này tới vương phủ tìm hắn, không được nghĩ ngợi lung tung mà tự sát.

Có lẽ ta sai rồi.

Lâm Viễn An sẵn sàng liều mạng sống cứu một người mà hắn không quen biết, không có nghĩa là hắn sẵn sàng cứu ta.

Nếu ngày hôm đó hắn biết người rơi xuống nước là người định hôn với mình từ bé, hắn cũng sẽ bỏ mặc ta như lúc này mà không hề quay đầu nhìn lại.

Hơn hai ngàn ngày đêm không hiểu ra sự tình, nay chợt hiểu ra rồi.

Lâm Viễn An hận  ta, cho nên ta càng yêu hắn, hắn lại càng thấy buồn cười.

Giang Nguyệt Nhi không phải ta, nên hắn có thể từ bỏ hôn ước, yêu một người xa lạ lần đầu gặp mặt, giống như năm đó dám hi sinh tính mạng cứu ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.