Tin tức Trình Hoài Thời bị điều đi đã lan truyền ra ngoài.
Những kẻ hả hê và tò mò đều đến.
Nhưng họ không biết rằng việc bị điều đi là do chính Trình Hoài Thời xin.
Vì nữ chính Thẩm Sơ Tuyết.
Sau khi chia tay với nam chính Thế tử Lý Trạch Đàm, Thẩm Sơ Tuyết không muốn ở lại kinh thành nữa.
Đúng vậy, chỉ vì lý do đó.
Trình Hoài Thời đã không chút do dự từ bỏ con đường công danh mà hắn ta đã khổ công mài giũa suốt mười năm trời.
Quả nhiên là nam phụ si tình.
Lúc này, Trình Hoài Thời đang ngồi trong nhà đọc sách, nhìn ta chào hỏi hàng xóm xong rồi trở về.
Hắn ta nhận lấy giỏ rau của ta, hơi sững sờ:
“Sao ít vậy?”
Bổng lộc của hắn ta vốn đã không nhiều.
Huống hồ, hắn ta còn đưa gần hết bổng lộc hàng tháng cho Thẩm Sơ Tuyết.
Mỗi một tất đất ở kinh thành đều đắt như vàng
Mua toà tiểu viện này gần như đã tiêu hết tất cả tiền tiết kiệm của chúng ta.
Đó đều là tiền ta dành dụm được từ việc bán hàng rong.
Nhưng không ngờ, chưa ở được bao lâu thì phải bán đi.
Không có ta, Trình Hoài Thời không biết giá trị tiền bạc, lại nóng lòng muốn chuyển đi, nên đã lỗ bốn phần.
Những điều này, ta không nói một lời nào, chỉ nói:
“Giá rau ở kinh thành đắt đỏ.”
Trình Hoài Thời nấu mì rau xanh.
Trông hắn ta như một nam nhân tốt.
Khi còn ở Thanh Châu xa xôi, hàng xóm láng giềng thường ca ngợi Trình Hoài Thời là người hiếm có khó tìm.
Ta, một bé gái mồ côi không rõ lai lịch, đã gặp may mắn.
Họ không nhìn thấy ta thức khuya dậy sớm đi bán hàng rong, vắt óc nghiên cứu đủ loại bánh rán Sơn Đông, tay trở bánh.
Chỉ nói rằng Trình Hoài Thời tài sắc vẹn toàn, lại còn yêu thương thê tử.
Lúc mới đến, ta cũng mừng thầm vì đối tượng nhiệm vụ là Trình Hoài Thời.
Ta muốn thay đổi kết cục hắn ta hy sinh vì Thẩm Sơ Tuyết.
Từ ngày nhập học đại học, ta xuyên không và bị hệ thống ràng buộc, đến nay.
Tính ra, ta đã đến đây hơn năm năm rồi.
Hôm qua, hệ thống thông báo với ta rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.
Nam nữ chính đã chia tay, nam chính sẽ không để nữ chính rơi vào hiểm nguy, cũng sẽ không dẫn đến cái chết của Trình Hoài Thời vì cứu nữ chính.
Đối mặt với bát mì nước trong veo trên bàn, ta lẩm bẩm trong lòng mấy lần “Mì bò, mì bò”, miễn cưỡng ăn hết.
Dù sao, còn bảy ngày nữa, ta có thể về nhà ăn những món ngon rồi.
Vừa ăn, Trình Hoài Thời lên tiếng: “An An, Sơ Tuyết cần gấp, bổng lộc tháng này của ta…”
Lúc này ta mới nhớ ra, hôm nay là ngày phát bổng lộc.
Có vẻ, lần này không còn một đồng nào.
Trình Hoài Thời sợ ta lại cằn nhằn như mọi khi, nên giải thích vài câu:
“Những ngày này trời lạnh, Sơ Tuyết muốn mua thêm vài bộ đồ.”
“Nàng biết đấy, muội ấy khác với chúng ta, không quen mặc đồ rẻ tiền…”
Ta cắt ngang lời hắn ta, lạnh nhạt nói: “Được.”
Trình Hoài Thời ngạc nhiên nhìn ta.
Trình Hoài Thời không ngờ ta dễ tính như vậy.
Hắn ta mím môi nói: “Nàng hiểu chuyện là tốt.”
Hiểu chuyện?
Ta cười nhạt trong lòng.
Đây là nhiệm vụ đầu tiên của ta, làm rất lúng túng.
Ta không hiểu gì về mánh khoé công lược, chỉ biết dùng tấm lòng đổi lấy tấm lòng.
Năm năm chân thành, đổi lại câu “hiểu chuyện”.
Trước đây, ta sợ Trình Hoài Thời sẽ hy sinh vì Thẩm Sơ Tuyết, nên đã hết lòng ngăn cản hắn ta gặp Thẩm Sơ Tuyết.
Nhưng ngoài việc cãi vã, chẳng có tác dụng gì.
Sau bữa tối, Trình Hoài Thời như ra ngoài như thường lệ.
Hắn ta đi xác nhận xem Thẩm Sơ Tuyết ở nhà một mình có an toàn không.
Nhưng hôm nay, hắn ta đột nhiên nói thêm một câu: “Sơ Tuyết mất gia đình, ta chăm sóc với muội ấy nhiều hơn một chút cũng là lẽ thường…”
Phụ thân của Thẩm Sơ Tuyết tham ô tiền cứu trợ thiên tai, cả nhà bị xử tử.
Một bà tử trung thành đã dùng nữ nhi mình thay thế Thẩm Sơ Tuyết, nên nàng ta thoát chết, chạy trốn về quê nhà Thanh Châu.
Từ nhỏ, Thẩm Sơ Tuyết đã quen biết với Trình Hoài Thời.
Một tiểu thư phấn điêu ngọc trác và một thiếu niên nghèo khổ.
Thẩm Sơ Tuyết đối với Trình Hoài Thời, là ánh trăng sáng mà hắn ta không dám chạm vào.
Khi nói những lời này, trong mắt Trình Hoài Thời lại thoáng qua sự thương tiếc.
Có lẽ chính hắn ta cũng không biết, mỗi khi nhắc đến Thẩm Sơ Tuyết, trong mắt hắn ta lại chứa đựng bao nhiêu thương cảm.
May mắn thay, ta đã buông bỏ.
Tuổi trẻ ai mà không trải qua một cuộc tình thất bại?
Ta thừa nhận ta đã mù quáng.
Trình Hoài Thời nói: “Ta đi rồi sẽ về, nàng đừng ngăn cản, ngăn cản cũng vô ích…”
Chưa nói hết câu, ta đã chu đáo đưa đèn lồng cho hắn ta.
“Đi đường cẩn thận.”
“Nếu quá khuya, cứ ở lại nhà nàng đi.”
Lần này, Trình Hoài Thời hoàn toàn sững sờ.
Ta rộng lượng như vậy, Trình Hoài Thời ngược lại lại dừng bước.
Hắn ta nhíu mày hỏi ta: “Nàng đang tức giận à?”
Tức giận?
Không, ta đã không còn tức giận nữa.
Ta đã quên từ khi nào ta không còn tức giận.
Là lần trước, Thẩm Sơ Tuyết bị cảm lạnh, hắn ta vội vàng qua đó, bỏ mặc ta đang đau bụng vì kinh nguyệt, không đi nổi giữa đường.
Hay là chỉ vì Thẩm Sơ Tuyết nhìn hắn ta thêm vài lần, nên hắn ta đã tặng chiếc trâm gỗ do chính tay mình khắc tặng ta cho nàng ta.
Quá nhiều chuyện, ta nhớ không rõ.
Nhưng ta biết rõ ràng, bây giờ ta không còn giận nữa.
Nhưng Trình Hoài Thời không tin.
Hắn ta nhàn nhạt nói: “Nàng đừng giận nữa.”
“Nàng biết không, lần trước nàng ngăn ta không cho ta đi, nhà muội ấy suýt bị trộm.”
Hắn ta nhìn ta bằng ánh mắt trách móc.
Dường như việc nhà Thẩm Sơ Tuyết bị trộm là do ta gây ra vậy.
Dù ta không tức giận nhưng cũng không muốn bị gán cho cái tội lớn như vậy.
“Nơi nàng ta thuê ở hẻm Ngũ Lăng, giá thuê đắt đỏ, xung quanh toàn là nhà giàu, nhà người ta đều có người hầu canh gác, còn nàng ta không đủ tiền thuê người còn đổ lỗi cho ta.”
Nói đến tiền thuê nhà của nàng ta cũng là do Trình Hoài Thời trả.
Toà tiểu viện của ta và Trình Hoài Thời nằm ở một khu vực hẻo lánh, hàng xóm cũng toàn là những người khó gần.
Lúc đầu, để tiết kiệm tiền, ta đã cắn răng lựa chọn nơi này.
Không ngờ, số tiền tiết kiệm được, hắn ta đều tiêu hết cho Thẩm Sơ Tuyết.
Trình Hoài Thời nhìn ta, vẻ mặt đầy thất vọng: “Sơ Tuyết cô độc, khao khát sự náo nhiệt, nàng không có chút đồng cảm nào sao? Nàng còn có lương tâm không?”
Trái tim hắn ta bị lệch quá mức.
Nói nhiều vô ích, ta cười nói: “Vậy ngươi mau đi bầu bạn với nàng ta đi.”
Trình Hoài Thời nghẹn lời, quay người bỏ đi.
Ta cũng quay người vào nhà.
Một lát sau, bên cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng của Trình Hoài Thời: “Ta đi rồi sẽ về, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”
Bốn chữ “đi rồi sẽ về” ta đã nghe vô số lần.
Lúc đầu, ta còn ngây ngô chờ hắn ta về.
Chờ một mạch đến sáng.
Trình Hoài Thời nói, Sơ Tuyết gặp ác mộng, hắn ta không yên tâm, nên canh giữ bên ngoài nhà nàng ta.
Bây giờ, tiếng bước chân đã xa dần.
Ta ngủ ngon lành.
Trong giấc mơ không có Trình Hoài Thời, chỉ có gia đình thân quen của ta.
Và mùi thịt kho tàu.
Tuyệt vời, ta sắp về nhà rồi.
Trình Hoài Thời.
Cút đi.
Tối qua, Trình Hoài Thời quả nhiên không về.
Sáng sớm hôm sau.
Trình Hoài Thời bước vào, trên người còn vương chút sương sớm, khi đó ta đang ăn bánh rán.
“Tối qua, gần nhà Sơ Tuyết có dân lưu lạc xuất hiện, người vừa bị bắt, ta liền trở về.”
Trình Hoài Thời ngồi xuống, định đưa tay ra nhưng lại thấy trên bàn trống trơn, chỉ có cái chén của ta.
Hắn ta khựng lại, nhìn ta.
Ta cúi đầu ăn, không để ý đến hắn ta.
Trước kia, mỗi sáng ta dậy sớm đi bán hàng rong, đều để lại cho Trình Hoài Thời một phần đồ ăn do chính tay ta làm.
Bánh rán tình yêu, hamburger kiểu Trung Hoa, đủ loại đồ ăn mới lạ đối với hắn ta.
Ta chăm sóc hắn ta bằng cả trái tim.
Lúc đầu, Trình Hoài Thời thu nhận ta, ta phụ trách việc nhà để trả tiền thuê nhà, nhưng ta không làm tốt lắm, Trình Hoài Thời sẽ cùng ta làm.
Sau này, tay ta chai sần, da tay thô ráp, ta càng ngày càng thuần thục, việc nhà đều do một mình ta đảm đương.
Ăn xong, ta thay quần áo, cầm túi tiền ra ngoài mua sắm.
Hệ thống nói, nhiệm vụ thành công có thể mang người yêu về cùng.
Ta bàn với hệ thống, đổi người yêu thành đặc sản.
Hệ thống đồng ý.
Trong lòng ta đã lập sẵn một danh sách dài.
Kể cả quà cho mợ ba, một người bà con xa cũng có trong đó.
Dù sao, tiền này ta không tiêu thì cũng không mang đi được.
Chẳng thà cho mợ ba còn hơn cho Thẩm Sơ Tuyết.
Đi được một đoạn, ta nhìn thấy những kẻ côn đồ đứng trong hẻm.
Ta thành thạo gọi một tiếng “Trương ca”, sau đó đưa tiền bảo kê.
Trình Hoài Thời bận công việc, những lúc còn lại đều dành cho Thẩm Sơ Tuyết, tự nhiên không nhìn thấy ta đang nỗ lực để sống.
Khi hắn ta thức trắng đêm ở bên cạnh Thẩm Sơ Tuyết, ta đặt dao phay dưới gối, không dám ngủ say.
Nơi ở của Thẩm Sơ Tuyết không yên ổn, ở đây làm sao mà yên ổn cho được?
“An An…”
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng của Trình Hoài Thời.
Trình Hoài Thời không biết từ khi nào đã theo sau ta.
Rõ ràng hắn ta đã nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Miệng hắn ta hé mở, không biết nói gì.
Bước chân ta vô thức dừng lại, Trình Hoài Thời nhanh chóng bước đến.
“Hôm nay ta xin nghỉ, có thể đi cùng nàng.”
Trong lòng ta hơi buồn cười.
Khi mới đến kinh thành, ta muốn Trình Hoài Thời đi dạo cùng ta.
Mua nhà ở đâu, mua xong, trong nhà còn rất nhiều thứ phải mua mới.
Những điều này, cần hắn ta giúp đỡ.
Nhưng hắn ta nói rằng hắn ta mới nhận chức, thực sự không có thời gian.
Sau này hắn ta xin nghỉ để đi cùng Thẩm Sơ Tuyết viếng mộ Thẩm phụ và Thẩm mẫu.
Bây giờ, hắn ta muốn theo thì cứ theo đi.
“Chúng ta đã lâu không đi dạo phố cùng nhau như vậy rồi.”
Trình Hoài Thời lộ vẻ hoài niệm, nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, ánh mắt dịu dàng.
Dường như lại trở về thời gian còn ở Thanh Châu.
Lúc đó, hắn ta sẽ đến đón ta dọn quán.
Dọn quán sớm, hắn ta sẽ dẫn ta đi dạo phố.
Ta thấy nhiều thứ ở đây rất mới lạ, hắn ta kiên nhẫn đi cùng ta, xem chỗ này, sờ chỗ kia.
Ký ức hơi mơ hồ, may mắn là ta tỉnh táo lại ngay.
Có người nói, phía hẻm Ngũ Lăng bốc cháy.
Trình Hoài Thời lập tức buông tay ta, túm lấy người đó hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.
Người đó trả lời hắn ta: “Hai đứa trẻ nghịch ngợm, châm lửa vào phòng chứa củi.”
Trình Hoài Thời lập tức lo lắng.