Bé Yêu Rất Dễ Giận

Chương 1,2,3,4: Anh bị tráo mất rồi.


Tháng thứ ba ở bên cạnh Bùi Dực.

Tôi chê anh không hiểu phong tình, nhân lúc anh ra nước ngoài giao lưu, tôi nhắn tin chia tay rồi trực tiếp chặn anh. 

Cô bạn thân thấy tôi tâm trạng không tốt liền dẫn tôi đi ăn món cá nướng mà tôi yêu thích nhất. 

Kết quả là tôi vô tình bị mắc xương cá, nửa đêm đành phải đi bệnh viện cấp cứu. 

Không ngờ, bác sĩ trực hôm đó lại chính là Bùi Dực. 

Tôi theo phản xạ quay đầu bỏ chạy, nhưng anh không nói một lời, nắm chặt mặt tôi, kẹp chiếc nhíp vào đôi môi đang mím chặt của tôi. 

Giọng anh vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng nụ cười thì không chạm đến đáy mắt, 

“Muốn chia tay? Không có cửa đâu.” 

1.

Hai giờ sáng, tôi ngồi trong phòng cấp cứu của bệnh viện thành phố, bồn chồn lo lắng, 

Thỉnh thoảng nuốt nước bọt, cảm giác khó chịu trong cổ họng vẫn không sao tan biến được. 

Bạn thân thấy tôi hơi buồn sau khi chia tay, liền tuân theo triết lý “món ngon chữa lành tất cả”, dẫn tôi đi ăn đêm. 

Có một tiệm cá nướng ở khu trung tâm đã nằm trong danh sách yêu thích của tôi từ lâu, vốn định đi cùng Bùi Dực. Nhưng hôm qua tôi vừa nhắn tin chia tay anh nên hôm nay quyết định đi cùng bạn thân để “check-in”. 

Kết quả là, khi tôi than phiền với bạn thân về việc Bùi Dực không hiểu phong tình lần thứ mười tám, một cái xương cá bất ngờ mắc vào cổ họng tôi. 

Từ nhỏ đến lớn ăn cá nướng bao nhiêu lần rồi, đây là lần đầu tiên tôi bị mắc xương cá. 

Tôi không khỏi nghi ngờ: Chẳng lẽ mình nói sai gì thật sao? 

Kinh nghiệm về việc này của tôi và bạn thân đều như một trang giấy trắng. Sau khi thử các phương pháp sai lầm lan truyền trên mạng như ăn cơm, uống giấm…

Kết quả không ngoài dự đoán, chúng tôi đã đẩy chiếc xương cá vào sâu hơn trong cổ họng. 

… 

Sau một hồi vùng vẫy vô ích, tôi quyết định đi bệnh viện để lấy chiếc xương cá ra. 

Bạn thân ngày mai phải đi công tác, thấy trời đã khuya nên bảo cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước. 

Cầm phiếu đăng ký, tôi bước vào phòng cấp cứu, nhưng phát hiện bên trong không có một ai. Đợi một lúc vẫn không thấy ai đến, tôi định đứng dậy đi hỏi ở quầy hướng dẫn thì nghe tiếng một y tá bên ngoài gọi, 

“Bác sĩ Bùi.” 

Ngay sau đó, một bóng dáng cao ráo, thon thả nhanh chóng bước vào, 

“Có chỗ nào không khỏe?” Giọng nói ấm áp, như dòng suối chảy qua thung lũng, làm rung động màng tai, 

Khoan đã, giọng nói này sao nghe quen thế… 

2.

Tôi cứng đờ cổ, ngượng ngùng từ từ ngẩng đầu lên.

Bất ngờ đối diện với một đôi mắt đào hoa lấp lánh. 

Người trước mặt đeo khẩu trang y tế, che mất phần lớn khuôn mặt, nhưng tôi lập tức nhận ra anh là Bùi Dực. 

Ai có thể nói cho tôi biết, chẳng phải anh đã đi dự hội thảo học thuật ở nước ngoài rồi sao? Sao lại xuất hiện ở phòng cấp cứu thế này! 

Tôi nhớ đến tin nhắn chia tay mình gửi hôm kia, vô thức siết chặt tờ phiếu đăng ký trong tay, gần như theo bản năng quay đầu bỏ chạy. 

Ai ngờ vừa chạm tay vào tay nắm cửa, một bàn tay xương xẩu, trắng trẻo thon dài từ phía sau vươn tới, chặn lấy cánh cửa. 

Tôi cố sức đẩy, cánh cửa vốn đang mở hé nhẹ nhàng rung rinh vài cái, rồi “cạch” một tiếng, đóng lại ngay lập tức. 

Khít chặt, đừng nói là tôi, đến một con muỗi cũng khó mà bay ra được. 

“Lại đây.” 

Tôi theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Bùi Dực ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, mệt mỏi xoa xoa trán.

Tôi lặng lẽ lùi về phía sau vài bước, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ,

“Thật là trùng hợp.”

“À này, hình như ở nhà gas chưa tắt.”

“Tôi nghĩ hay là về nhà kiểm tra trước cho yên tâm.”

Lời viện cớ này có phần vụng về, đừng nói là Bùi Dực, chính tôi cũng không tin nổi.

Vì căn hộ tôi đang thuê chỉ có bếp từ điện.

Quả nhiên, vừa dứt lời, tôi thấy anh chống tay lên đầu, ngả người tựa vào lưng ghế, ung dung quan sát tôi, giọng điệu kéo dài,

“Ồ, vậy sao?”

“Sao anh nhớ là căn hộ của em quy định không được dùng gas nhỉ?”

3.

Tôi có chút hối hận, quên mất là Bùi Dực từng nấu ăn ở căn hộ của tôi.

Tôi cười gượng gạo.

“Vậy… có lẽ tôi nhớ nhầm.” Rồi tôi nhanh chóng đổi chủ đề, hỏi ngược lại: “Lần này anh đi nước ngoài không phải là một tuần sao? Sao về nhanh thế?”

Tôi còn chưa kịp chuyển nhà mà.

Người đàn ông không rời mắt khỏi tôi, nụ cười trên gương mặt dường như pha chút bất đắc dĩ.

“Về để dỗ bạn gái.”

Hứ, ai mà tin chứ.

Rõ ràng đã hứa sẽ đi xem triển lãm với tôi, thế mà đến tối hôm trước mới nói sáng hôm sau phải bay ra nước ngoài.

Nghĩ đến đây, tôi liền thấy tự tin hẳn lên, hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm nghe lời anh nói,

“Lời nhắc nhở thân thiện nhé, tôi đã không còn là bạn gái của anh nữa rồi.”

Sau đó tôi chạy bước nhỏ đến ghế đối diện anh rồi ngồi xuống, với tư thế hoàn toàn duyên dáng, tôi đưa phiếu khám bệnh cho anh, khẽ ho hai tiếng, giọng điệu xa cách,

“Vậy nên… làm phiền bác sĩ Bùi rồi.”

Nghe vậy, anh khẽ nhướng mày, lập tức ngồi thẳng người, không nói gì, chỉ khi đưa tay nhận tờ phiếu khám bệnh, đồng thời nắm luôn đầu ngón tay tôi, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve lớp da mịn màng đó.

Tim tôi khẽ run lên, ngón tay bất giác khẽ động đậy.

Đúng là vô lý, đã chia tay rồi mà còn dám giở trò, hơn nữa đây lại là trong bệnh viện!

Đang định rút tay lại thì anh đã nhanh chóng buông ra trước, tỏ vẻ như chẳng có gì xảy ra, cứ như vừa rồi chẳng có sự thân mật nào cả.

4.

Tôi trấn tĩnh lại, thúc giục: “Bác sĩ Bùi, bây giờ anh có thể lấy xương cá giúp tôi được không?”

Bùi Dực liếc nhìn tôi đầy ẩn ý, sau đó đứng dậy, lấy chiếc nhíp từ xe đẩy bên cạnh,

Anh lau sạch nó bằng bông tẩm cồn, đốt trên đèn cồn. Người đàn ông này lúc nào cũng làm việc rất cẩn thận, gọn gàng.

Tôi không khỏi nghĩ vẩn vơ: Rốt cuộc Bùi Dực đang có ý gì? Bị tôi đá mà vẫn bình tĩnh như vậy.

Cả quá trình khử trùng, phòng cấp cứu yên lặng đến mức kỳ lạ, không ai mở lời.

Tôi nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt bất giác dừng lại trên đôi tay của anh. Ngón tay thon dài, móng tay tròn mà sạch sẽ, dưới làn da trắng nõn thoáng hiện những đường vân xanh mờ, từng đường cong của xương cốt đều đẹp đến kỳ lạ.

Đối với một người mê tay như tôi, đây thực sự là sức hấp dẫn ch/ết người. Hồi đó, tôi cũng vì đôi tay đẹp này mà mê mẩn, theo đuổi anh suốt nửa năm trời.

Đang ngẩn người, đôi tay xinh đẹp đó đã không nói không rằng mà nắm lấy mặt tôi, Giọng Bùi Dực vẫn dịu dàng như thường, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

“Muốn chia tay? Không có cửa đâu.”

“Bé yêu ngoan nào, mở miệng ra.”

Tôi trừng to mắt, lập tức phản bác: “Không được gọi tôi là ‘bé yêu’.”

Anh nhân cơ hội hé miệng tôi ra, đưa chiếc nhíp vào sâu trong cổ họng tôi, ánh mắt chăm chú nghiêm túc,

“Suỵt, đừng nói gì.” Hơi thở nóng rực của anh phả vào mặt tôi, có chút nhột.

Cái xương cá đã cắm sâu vào thịt, lúc anh kéo nó ra vẫn không quên nhắc nhở tôi: “Bé yêu ráng chịu một chút, sắp xong rồi.”

Trong lòng tôi gào thét: Gã này chắc chắn là cố tình!

Trước đây anh luôn gọi thẳng tên tôi, cũng không cho tôi gọi anh là “bé yêu”, nói là nghe quá sến súa.

Giờ lại gọi một cách trôi chảy như thế, chẳng lẽ đã bí mật tham gia một khóa học tình yêu nào ở nước ngoài rồi?

Tôi nhìn anh từ trên xuống dưới, nghi ngờ nghiêm trọng anh bị tráo đổi mất rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.