Ta và Thúy Liễu, đều mang thân phận là nha hoàn thông phòng, đấu đá lẫn nhau nửa đời.
Tranh giành sủng ái, tranh giành quyền lợi, tranh giành vị trí di nương.
Về sau Thúy Liễu sảy thai, không thể sinh con được nữa, ta uống một bát canh phu nhân ban thưởng, lúc tỉnh dậy thì đang trần truồng dây dưa với người phu xe, bị bắt gian tại giường.
Tướng quân giận dữ, rút kiếm đ.â.m về phía ta, không ngờ Thúy Liễu lại thay ta đỡ một kiếm.
Lúc lâm chung, nàng lần đầu tiên nắm lấy tay ta, “Ngươi khóc cái gì, xấu c.h.ế.t đi được. Ta đã sớm nói với ngươi rồi, phu nhân tuyệt đối không phải loại người lương thiện, ta ngàn phòng vạn phòng, ngươi vẫn trúng kế của bà ta.”
Ta và Thúy Liễu đều bỏ mạng, kẻ thắng lớn nhất, lại chính là vị phu nhân nổi danh hiền đức.
Lúc ta mở mắt ra lần nữa, ta đã quay về ngày Thúy Liễu mới vào phủ.
Phu nhân mang vẻ mặt khó xử nói với ta, “Thúy Liễu nói nó thích gian phòng của ngươi, ngươi nhường cho nó đi.”
Ta mỉm cười gật đầu, “Vâng ạ, ta đi giúp Thúy Liễu tỷ tỷ thu dọn!”
1
Sau một trận choáng váng, đập vào mắt ta là khuôn mặt hiền từ của Lâm Hy Nguyệt – phu nhân của tướng quân.
Nàng ta nén lòng, vẻ mặt khó xử vỗ vỗ tay ta, “Họa Mi, Thúy Liễu nói nó thích gian phòng của ngươi, nó là nha hoàn thông phòng do thượng phong của tướng quân ban tặng, cho dù là ta cũng phải nể mặt hắn ba phần, ngươi nhường cho nó đi.”
Ta vô thức rụt tay lại, trong đầu là một mảnh mơ hồ.
Ta trọng sinh rồi!
Kiếp trước chính là ngày này, thượng phong của Lăng Chí Viễn tướng quân tặng cho hắn một mỹ tỳ tên Thúy Liễu, Lăng Chí Viễn từ chối không được, đành mang về cho Lâm Hy Nguyệt an trí.
Lâm Hy Nguyệt vẻ mặt khó xử khuyên ta nhường phòng, ta lập tức nhịn không được cơn giận, chạy tới ầm ĩ một trận với Thúy Liễu.
Ta tức giận nàng ta ngông cuồng bá đạo, không coi ai ra gì, vừa vào phủ đã đến khiêu khích ta.
Nàng ta cũng là người không chịu thiệt thòi, chống nạnh mắng lại ta.
Hai chúng ta ầm ĩ gà bay chó sủa, kinh động đến Lăng Chí Viễn, hắn phạt chúng ta quỳ trên mảnh ngói dưới trời nắng gắt, lại mắng chúng ta là “Lòng dạ nhỏ nhen, nữ nhân thôn dã không biết thân biết phận!”
Sau đó liền ôm lấy Lâm Hy Nguyệt, người càng thêm hiền dịu cao khiết dưới sự tương phản của chúng ta, vào phòng.
Ta và Thúy Liễu từ đó kết thù, đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
Lâm Hy Nguyệt bởi vì thân phận của chúng ta, cũng không thể quản sâu, chỉ có thể ở giữa “Điều hòa”.
Truyện này của Huyện Lệnh 94 phong lưu tài hoa, tuấn tú hơn người, chí công vô tư, liêm khiết bình dị. Không được lấy cắp truyện của Quan, không được lấy cắp của Quan, không được lấy cắp của Quan. Quan sẽ rất là buồn 9.9 !!!
2
Đúng vậy, thân phận.
Nha hoàn thông phòng tuy thấp hèn, nhưng cũng phân ra tam lục cửu đẳng.
Ta vốn là nha hoàn trong viện của Diệp thị, lão phu nhân phủ tướng quân, mẫu thân ruột của Lăng Chí Viễn.
Do Diệp thị làm chủ cho ta khai mặt, ban cho Lăng Chí Viễn làm thông phòng.
Trưởng bối ban tặng, cho dù là mèo chó trong viện của lão phu nhân, thì làm tiểu bối cũng không thể tùy tiện trách mắng đánh đập, huống chi là một người sống sờ sờ.
Còn Thúy Liễu, là do Triệu đại nhân, thượng quan trực tiếp của Lăng Chí Viễn tặng, càng không thể dễ dàng xử lý, nếu không bị kẻ có lòng đồn nhảm nhí, e là sẽ sinh ra hiềm khích.
Lăng Chí Viễn và Lâm Hy Nguyệt phu thê ân ái, thành hôn hai năm, trong viện tổng cộng chỉ có hai nha hoàn thông phòng là chúng ta, mà người nào cũng có chút lai lịch.
Lâm Hy Nguyệt lúc không có ai, đầy tiếc nuối nắm tay ta thở dài, “Họa Mi, ta coi ngươi như muội muội mà đối đãi. Tướng quân thương ta thân thể yếu đuối, muốn cho ta thanh tịnh bớt lo, đã từng hứa hẹn, hậu viện chỉ có một di nương.”
“Ta vốn định sang năm sẽ nâng ngươi lên làm di nương, không ngờ lại có thêm Thúy Liễu, vị trí di nương này, thật sự khiến ta khó xử.”
Nha hoàn thông phòng như ta, kết cục tốt đẹp nhất chính là được nâng lên làm di nương, thành nửa chủ nhân, sinh được một trai một gái, an ổn đến già.
Vốn dĩ ta còn may mắn mình là người có vận khí tốt, gặp được chủ mẫu hiền lành, nhưng không ngờ, lại đột sinh biến cố.
Từ ngày hôm đó trở đi, ta liền bắt đầu tranh đấu với Thúy Liễu.
3
Lăng Chí Viễn đến phòng nàng ta, ta liền chặn đường.
Nàng ta nhìn trúng vải vóc quần áo nào, ta liền muốn cướp lấy.
Mỉa mai, đấu khẩu càng như cơm bữa.
Về sau Thúy Liễu có thai, ta vì chuyện Lâm Hy Nguyệt ưu ái nàng ta đủ điều mà bất mãn trong lòng, liền cãi nhau một trận lớn với nàng.
Đêm hôm đó, Thúy Liễu liền sảy thai, không thể sinh con được nữa.
Đại phu nói là bởi vì động khí.
Lăng Chí Viễn tức giận, một cước giẫm nát xương đầu gối của ta.
Kiếp trước lúc sắp c.h.ế.t ta mới hiểu ra, Thúy Liễu ăn nói sắc bén, cãi nhau chưa bao giờ chịu thua. Hơn nữa thân thể khỏe mạnh, thai nhi ổn định, làm sao có thể cãi nhau một trận liền sảy thai.
Trong chuyện này, nhất định là do Lâm Hy Nguyệt giở trò.
Nàng ta không thể công khai đối phó ta và Thúy Liễu, chỉ có thể khích bác chúng ta tự tương tàn sát.
Đổ tội Thúy Liễu sảy thai cho ta, khiến ta triệt để thất sủng.
Thúy Liễu không thể sinh con, đối với nàng ta không còn uy hiếp, nàng ta lại thiết kế hãm hại ta tư thông, đoạt mạng ta.
Loại bỏ hai cái gai trong mắt, danh tiếng hiền lành của mình lại không hề tổn hại.
Có được lời khen ngợi phu thê ân ái, hậu viện trống rỗng.
Đáng tiếc, kiếp trước ta đến c.h.ế.t mới nhìn rõ bộ mặt thật của Lâm Hy Nguyệt.
Còn liên lụy đến cả tính mạng của Thúy Liễu.
Nghĩ đến đây, ta nhanh chóng hành lễ với Lâm Hy Nguyệt, mỉm cười gật đầu, “Cuối cùng cũng có một người tỷ muội đến bầu bạn với ta, gian phòng của ta hơi nhiều muỗi, phải đi tìm chút ngải cứu, hun xong rồi mới cho Thúy Liễu tỷ tỷ ở vào.”
Lâm Hy Nguyệt nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc.