01
Lúc nhìn thấy những lời này trong group chat, trong nháy mắt, tôi chỉ cảm thấy rất xui xẻo.
Bởi vì đây là căn hộ mà tôi mới mua, dọn vào đây còn chưa đến 2 tháng.
Nhưng ngay sau đó, người đó đã gửi thêm một tin nhắn nữa.
Người Rảnh Rỗi: 【Dương trạch* hóa âm trạch, chỉ cần ở trong đó bảy bảy bốn mươi chín ngày sẽ từ người sống biến thành người chết.】
(* Dương trạch: Nhà của người sống, trái ngược với âm trạch tức là nấm mồ.)
Tôi đang soạn thảo văn bản chuẩn bị mắng Người Rảnh Rỗi thì phát hiện ra trong group cư dân đã có người lên tiếng rồi.
402: 【Người anh em, trời tối rồi, đừng lên cơn nữa!】
601: 【Tình yêu à, dọa người ta như vậy thì đền cho tôi 10 đồng có được không?】
101: 【Chuyện quỷ quái gì vậy! Nếu dựa theo lý luận này của cô thì chỉ cần mua hai con sư tử đá nhỏ là có thể giết chết cả nhà người ta rồi?】
Người Rảnh Rỗi trích dẫn và trả lời lại tin nhắn của 101.
Người Rảnh Rỗi: 【Đương nhiên là không dễ dàng như vậy. Thứ nhất, muốn biến dương trạch thành âm trạch là chuyện cực kỳ khó khăn. Hai con sư tử đá nhỏ này là để bảo vệ cho âm khí của âm trạch không bị lộ ra ngoài. Chỉ như vậy mới có thể bảo đảm được rằng người sống bên trong sẽ thành công hấp thụ toàn bộ âm khí bên trong.】
Người Rảnh Rỗi lại lần nữa nhắc đến tôi.
【Con sư tử đá nhỏ này đến từ đâu vậy? Được đặt trước cửa nhà cô từ khi nào?】
【Ngày mà sư tử đá nhỏ được đặt trước cửa nhà cô chính là ngày đầu tiên mà dương trạch hóa âm trạch. Cô nhanh chóng tính xem mình đã ngủ trong âm trạch được bao nhiêu ngày rồi?】
Bệnh tâm thần ở đâu ra vậy?
Càng nói càng quá đáng!
Tôi đang muốn nhấn nút gửi tin nhắn hỏi thăm ông bà tổ tiên của Người Rảnh Rỗi thì bỗng dưng, có một người đã gửi một tấm hình chứng nhận đạo sĩ vào trong group chat.
902: 【Người Rảnh Rỗi này hình như là một đạo sĩ, đây là ảnh chụp trên vòng bạn bè của người đó.】
02
Tôi nhanh chóng nhấn vào ảnh đại diện của Người Rảnh Rỗi.
Lúc này, tôi mới để ý là ảnh đại diện của Người Rảnh Rỗi trông như một Bát Quái Trận.
Vòng bạn bè cũng rất đơn giản, một bức hình chứng minh đạo sĩ màu xanh chữ vàng.
Người Rảnh Rỗi lại nói tiếp.
Người Rảnh Rỗi: 【Có phải gần đây cô thường xuyên bị bệnh hay không?】
Người Rảnh Rỗi: 【Nhiệt độ không khí của Gia Thành hiện tại đang là 40 độ, có phải bây giờ trong nhà cô không cần mở máy lạnh hay không?】
603: 【40 độ mà không cần mở máy lạnh? Đùa nhau à? Đặc điểm chính của khu căn hộ này là cửa sổ kính trong suốt từ trần nhà đến sát sàn, đẹp thì có đẹp đó nhưng vào mùa hè thì lại rất nóng!】
201: 【Đúng vậy, ngoài trời 28 độ mà tôi đã phải mở máy lạnh rồi!】
Trước kia, tôi cho rằng vị trí địa lý của khu căn hộ này rất tốt nên mới đông ấm hạ mát, những hộ cư dân khác chắc chắn cũng sẽ mát mẻ như nhà tôi. Nhưng bây giờ, xem ra chỉ có nhà tôi là thấy mát.
Chuyện tôi bị bệnh, Người Rảnh Rỗi nói cũng không sai.
Tôi luôn luôn tràn đầy sức sống, nhưng trong khoảng thời gian gần đây, cơ thể càng ngày càng thấy nặng nề và mệt mỏi.
Nhưng nếu chỉ dựa vào hai chi tiết này mà nói nhà tôi đã biến thành âm trạch thì cũng quá miễn cưỡng rồi.
Người Rảnh Rỗi: 【Tôi biết cô không dễ gì mà tin tưởng. Nếu đã như vậy, hay là cô tự kiểm chứng xem, rốt cuộc là nhà cô đã biến thành âm trạch hay chưa!】
03
Người Rảnh Rỗi: 【Muốn biến dương trạch thành âm trạch, bước đầu tiên là không được để ánh nắng rọi vào nhà.】
Tôi cười lạnh một tiếng, trả lời Người Rảnh Rỗi: 【Anh đang đùa à? Ban nãy trong nhóm đã có người nói rồi, toàn bộ khu căn hộ của chúng ta đều được lắp cửa sổ sát đất, mỗi ngày đều có rất nhiều ánh nắng chiếu vào!】
Người Rảnh Rỗi: 【Mặt trời thuộc về lửa, mà nước lửa lại xung khắc với nhau. Nếu không muốn ánh nắng chiếu vào thì chỉ cần để “nước” bên cửa sổ là được.】
Người Rảnh Rỗi: 【Đương nhiên là không thể để nước bình thường được……】
Tôi ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn về phía cửa sổ phòng tôi.
Trên bệ cửa sổ có đặt một lọ tinh dầu thơm phòng rất lớn.
Trong lọ tinh dầu còn cắm 4 que gỗ để khuếch tán mùi thơm.
Đây là quà mà bạn cùng nhà Triệu Bình Bình đã tặng cho tôi khi chúng tôi dọn đến đây.
Cô ấy nói tinh dầu hỗ trợ cải thiện giấc ngủ, dặn tôi đặt lọ tinh dầu trên bệ cửa sổ.
Người Rảnh Rỗi: 【Cô đi đến chỗ cửa sổ ban công, chụp cho tôi xem thử toàn cảnh khu vực cửa sổ.】
Sau đó, Người Rảnh Rỗi lại bổ sung một câu: 【Cô không ở một mình đúng không? Lúc chụp thì cẩn thận một chút, đừng để cho ai phát hiện.】
Tôi không trực tiếp trả lời vấn đề của Người Rảnh Rỗi mà hỏi ngược lại: 【Tại sao?】
Nhưng câu trả lời của Người Rảnh Rỗi lại khiến tôi sởn tóc gáy.
Người Rảnh Rỗi: 【Quá trình luyện âm trạch cực kỳ phức tạp rườm rà, hơn nữa còn rất dễ thất bại chỉ trong gang tấc. Cho nên, thông thường, người luyện âm trạch cũng sẽ ở lại trong âm trạch.】
Người Rảnh Rỗi: 【Làm như vậy không những thuận tiện cho việc bày trận mà còn có thể giám sát xem con mồi đã ngủ ở đây được bao nhiêu ngày rồi.】
04
Tôi bỗng dưng cảm thấy căng thẳng trong lòng.
Chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía hai người bạn cùng nhà.
Lúc này, hai người bọn họ đang cuộn tròn trên sofa, nhàn nhã xem TV.
Triệu Bình Bình, bạn cùng phòng ký túc xá trong suốt 4 năm đại học kiêm bạn thân của tôi.
Kể từ khi hai chúng tôi tốt nghiệp, cô ấy vẫn luôn ở cùng một chỗ với tôi.
Cho dù là nhà cũ lúc trước hay là căn hộ này, tôi chưa từng thu cô ấy một đồng tiền thuê nhà nào.
Bởi vì ba mẹ tôi đã để lại cho tôi không ít tài sản thừa kế, cho nên tôi cũng không đặt nặng chuyện tiền bạc.
Triệu Bình Bình xuất thân từ nông thôn, nhờ thi đậu mới bước ra khỏi vùng núi, vẫn luôn tiến về phía trước để cạnh tranh.
Làm bạn thân của cô ấy, tôi tình nguyện giúp đỡ cô ấy nhiều nhất có thể trong khả năng của mình.
Người còn lại là sinh viên nghèo mà tôi đã hỗ trợ suốt 10 năm qua, Trương Tiểu Muội.
Sau khi thi đại học, em ấy đến làm thuê cho quán trà sữa ở Giang Thành.
Cho dù tôi đã hứa rằng sẽ bao toàn bộ chi phí đại học của em ấy.
Nhưng em ấy vẫn muốn kiếm thêm tiền, được đồng nào hay đồng đó. Bởi vì em ấy biết, cuộc sống trong tương lai chỉ có thể dựa vào bản thân mình.
Tôi đánh giá rất cao và cũng rất nể phục loại nữ sinh tỉnh táo lý trí như thế này.
Tôi chủ động đề nghị Trương Tiểu Muội đến ở cùng với tôi, như vậy thì em ấy có thể tiết kiệm tiền thuê nhà.
Nhưng tôi hết lòng hết dạ đối xử tốt với hai người này như vậy, vì sao một trong hai người bọn họ lại muốn hại chết tôi?
05
Tôi ngồi trên bàn ăn, chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, sau đó chụp hình lại gửi cho Người Rảnh Rỗi.
Tôi: 【Hình như ngay chỗ cửa sổ không có bất kỳ thứ gì liên quan đến nước cả.】
Người Rảnh Rỗi: 【Có. Cô bước đến gần cửa sổ, nhìn bốn góc cửa sổ thử xem.】
Tôi vươn vai duỗi người, chậm rãi bước đến phía trước cửa sổ.
Tôi lặng lẽ liếc về phía Triệu Bình Bình và Trương Tiểu Muội.
Cũng may là hai người bọn họ không chú ý đến hành động của tôi.
Tôi giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm, nhưng thật ra lại đang âm thầm quan sát bốn góc cửa sổ.
Mỗi một góc cửa sổ thế nhưng đều có một đồng tiền!
Vì giấu diếm ánh mắt của người khác, có người còn nhuộm những đồng tiền đó thành màu đen, tiệp màu với khung và bệ cửa sổ.
Nếu không phải là Người Rảnh Rỗi nói cho tôi biết vị trí chính xác của những đồng tiền, đổi lại là tôi của ngày thường thì chắc chắn sẽ không chú ý đến những đồng tiền này.
Tôi nhanh chóng chụp hình chi tiết của từng đồng tiền lại rồi gửi cho Người Rảnh Rỗi.
Nào ngờ!
Một tia sáng trắng chói mắt liên tục loé lên 3 lần.
Thôi xong!
Bởi vì ánh sáng bên phía cửa sổ quá tối nên điện thoại của tôi đã tự động điều chỉnh thành chế độ chụp với đèn flash.
Ngay lúc tôi đang nghĩ xem nên dùng lý do gì để lấp liếm cho qua chuyện thì Trương Tiểu Muội đã bất thình lình xuất hiện sau lưng tôi.
Em ấy tựa đầu lên vai tôi, ánh mắt nhìn thằng vào màn hình di động của tôi.
“Chị Nguyệt Nguyệt, chị đang chụp cái gì vậy?”